Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

 

 

 

 

Tần Vấn Thiên lãnh đạm nhìn Huyền Tinh một cái, nói: 

 

- Vô luận ta được đến thứ gì, đều đã là của ta, ngươi muốn thế nào? 

 

Bây giờ Tần Vấn Thiên cũng lười phải biện giải gì cả, bất luận hắn giải thích ra sao, những người kia đều sẽ không tin tưởng, bọn họ chỉ tin tưởng điều bọn họ muốn. 

 

Huyền Tinh từng bước tiến lại, cười lên nói: 

 

- Nếu ngươi thức thời thì giao vật đó ra đây, có lẽ ta sẽ tha cho đường sống. 

 

Không ít nhân vật thiên kiêu của Song Kiêu minh dồn dập bước theo sát gót Huyền Tinh, khí thế ai nấy đều cường hoành, áp bách mà đến, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần nhìn thấy cảnh kia, trên mặt đều lộ ra lãnh ý, từ lúc bước vào Cổ Đế chi thành, nơi nơi thụ chế ở người, cảm giác rất ức chế, sớm biết như thế, dứt khoát tu hành đến cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ tám hoặc Thiên Tượng tầng thứ chín rồi hẵng vào Cổ Đế chi thành, lúc đó mới khiến những người này hiểu được sự lợi hại của đệ tử Thiên Phù giới, để bọn họ biết tịnh không phải chỉ mỗi hậu duệ đế vương là có được năng lực thông thiên. 

 

- Huyền Tinh, ngươi muốn làm cái gì? 

 

Chỉ thấy lúc này, Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn thấy tình hình bên này lập tức cũng dẫn người đi tới, cùng là thiên kiêu như mây, ẩn ẩn hình thành thế đối đầu với người Song Kiêu minh. 

 

- Tiêu Lãnh Nguyệt, việc này, nếu hắn không đưa ra được lời giải thích thỏa đáng, sợ là khó mà êm xuôi được. 

 

Huyền Tinh nhìn lướt qua đám người Tiêu Lãnh Nguyệt vừa đi tới trước mặt, nói. 

 

- Vậy ư, hắn là người Tiêu Môn ta, hắn được đến thứ gì, đó là cơ duyên của hắn, Huyền Tinh ngươi có tư cách gì để nhúng tay, nếu nhất định phải động hắn, Tiêu Môn ta lại cũng không sợ Song Kiêu minh ngươi, khai chiến là được. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói, khiến cho đám thiên kiêu đến sau mới tiến vào đế cung không khỏi có phần sững sờ, Tiêu Lãnh Nguyệt không hổ là cường giả thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, quả nhiên phách lực đủ mười, nàng muốn vì Tần Vấn Thiên mà khai chiến cùng Song Kiêu minh? 

 

Chúng thiên kiêu hai phe đối đầu nhau, hình thành thế giương nỏ tuốt kiếm, không khí cực căng thẳng. 

 



- Tiêu Môn ngươi thật muốn vì hắn mà khai chiến với Song Kiêu minh? 

 

Huyền Tinh trùng trùng hỏi lại. 

 

- Đúng vậy! 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt đáp không chút do dự. 

 

- Được lắm! 

 

Huyền Tinh cười lớn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nói: 

 

- Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi may mắn. Chẳng qua đều ở trong Cổ Đế chi thành. Cũng không sợ ngươi chạy mất, ta lại muốn nhìn xem, Tiêu Môn thế nào bảo hộ ngươi tới bao giờ, chúng ta đi. 

 

Lời ấy vừa ra. Huyền Tinh vung tay lên, dẫn chúng bộ hạ xoay người mà đi. 

 

Ánh mắt Tần Vấn Thiên một mực coi chừng Huyền Tinh. Thần sắc lãnh mạc, thậm chí đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, nhưng trận chiến vốn hẳn sẽ bạo phát này cuối cùng bởi Tiêu Lãnh Nguyệt tham dự mà lắng xuống. Tần Vấn Thiên cũng ngăn chặn hỏa diễm trong lòng. Khẩu quyết mà những người khác thu được dần dần phai nhạt. Hắn lại không thế, hắn cảm giác mình có thể tu thành. Thế nên giờ chưa phải lúc chiến đấu. 

 

Trong tu hành khi nãy, Tần Vấn Thiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng huyền hoặc. 

 

Đại đạo chi âm khi thì vang vọng trong não hải, hắn ẩn ẩn cảm thấy, khẩu quyết kia đúng thật là do Cổ Chi Đại Đế Nghệ đế lưu lại. Hơn nữa khả năng là truyền thừa kinh thế tuyệt học của Nghệ đế, Thần Chi Thủ, mặc dù, khả năng chỉ có mỗi khai thiên (chương mở đầu). 

 

Nhưng Tần Vấn Thiên lại cảm thụ sâu sắc huyền ảo trong đó, nếu như tu thành, sức chiến đấu của hắn không chừng sẽ có một lần bay vọt, bạo trướng đến một tầng thứ khác. 

 

Hiện nay, tạm thời cứ nhẫn nại một đoạn thời gian cái đã, thiên kiêu trong Cổ Đế chi thành như mây, hậu duệ đế vương chạy đầy đất, nhưng mà, hắn cuối cùng sẽ triển lộ ra phong tư của chính mình. 

 

Lại qua mấy năm, sẽ không có ai trong Cổ Đế chi thành dám đối xử như vậy với hắn, bọn họ rồi sẽ biết Tần Vấn Thiên là người nào. 

 

- Đa tạ. 

 

Tần Vấn Thiên khẽ cười với Tiêu Lãnh Nguyệt. 



 

- Điều ta phải làm thôi. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nở nụ cười đầy thâm ý với Tần Vấn Thiên: 

 

- Đều là người Tiêu Môn, theo lý nên cộng chung hoạn nạn, phân hưởng họa phúc. 

 

- Cộng chung hoạn nạn, phân hưởng họa phúc? 

 

Tần Vấn Thiên cười cười trong lòng, không nói gì thêm. 

 

- Đi thôi, cùng về Tiêu Môn, nếu ai còn tưởng muốn tham ngộ, có thể tiếp tục ở lại chỗ này. 

 

Với chuyện này Tiêu Lãnh Nguyệt có phần thất vọng, lãng phí thời gian nửa năm bị khốn ở cung điện dưới đất, hơn nữa đoạn thời gian ấy áp lực trong lòng rất lớn, thật không dễ dàng mới đi ra, thấy được di tích Cổ Chi Đại Đế, thậm chí có khẩu quyết lưu lại, nhưng cuối cùng lại không thể lĩnh ngộ được gì. 

 

Đối với Tiêu Lãnh Nguyệt mà nói, đây là thất bại cực lớn, chỗ này có ở lại cũng không còn ý nghĩa, Thần Văn trong pho tượng kia nàng cũng không cách nào xem hiểu, không bằng rời đi. 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi còn muốn ở lại lĩnh ngộ không? 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt hỏi. 

 

- Không cần, khẩu quyết này quá mờ rít, không cách nào hiểu được, đi thôi. 

 

Tần Vấn Thiên khẽ cười, đứng thẳng người dậy, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần đều nhìn Tần Vấn Thiên một cái, chỉ nghe Tần Vấn Thiên nói với bọn họ: 

 

- Sau pho tượng có khẩu quyết, các ngươi có thể đi thử xem, chỉ là đừng ôm hi vọng quá lớn. 

 

- Được! 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement