Chỉ có bà nội không có tu tu, không cần học tập pháp quyết như những người khác, chủ cần nhớ kỹ bí pháp vận dụng tay.
Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào giúp bà nội tu chân, tuổi quá lớn, kinh mạch quá lão hóa, không có hy vọng tu chân, đây chính là ăn năn lớn nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.
Chỉ có thể dùng đan dược điều tiết thân thể của bà nội đến trạng thái tốt nhất, làm bà nội có thể trường thọ, nhưng cũng biết tử vong là định sẵn.
Đây là chuyện anh không thể thay đổi, sinh lão bệnh tử là định luật của Thiên Đạo, ở trong thế giới tu chân, sau khi hao hết tuổi thọ sẽ đi vào luân hồi, đây cũng là chuyện người tu chân không thể thay đổi. Tất nhiên không phải bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi, trừ khi sau nay tu vi của anh trở lên cao siêu, ví dụ như thành tiên, tất nhiên đây là chuyện mơ mộng hão huyền, chuyện của bà nội chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Phất tay xóa bỏ trận pháp, toàn bộ thôn cũ cũng hiện ra trước mắt.
Đoàn người đi xuống núi.
Sau khi đến nhà cũ dưới chân núi, Dương Bách Xuyên làm mọi người chuyển nhà, chỉ cần là người của Vân Môn đều dọn vào tổ trạch.
Mọi người không có ý kiến gì về chuyện này, một đám bận rộng chuẩn bị chuyển nhà.
Mắt thấy trận pháp của Vân Môn hoàn thành, hôm nay dời đi cũng coi như là ngày quan trọng, bà nội chủ trương tế điện tổ tông, cuối cùng tổ trạch cũng về đến tay nhà họ Dương, đây là chuyện đáng mừng.
Nghe bà nội nói chuyện tế bái tổ tông, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến hình như Vân Môn cũng thiếu một sư tổ.
Có một sư tổ mọi người sẽ có thể lực ngưng tụ, điều này rất quan trọng.
Dương Bách Xuyên biết sư tổ chỉ có thể lấy sư phụ Vân Thiên Tà ra, còn việc lấy ra như thế nào, trong lòng đã có chủ ý.
Trong lúc mọi người chuyển nhà, Dương Bách Xuyên rời khỏi thôn, bay về phía hồ Tiên Nữ cách đầu thôn một dặm. Anh nhớ rõ trong hồ Tiên Nữ có một cục đá màu xanh, chất lượng không tồi, chuẩn bị đào một khối điêu khắc một bức tượng đá của sư phụ, từ nay về sau Vân Môn có sư tổ.
Sau khi đi đến hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên tức cảnh sinh tình, nghĩ đến Viên Kim Phượng, đáng tiếc Viên Kim Phượng đã đón ba mẹ đến Hồng Kông. Sản nghiệp công ty của lão chồng thương nhân người Hồng Kông lúc trước của Viên Kim Phượng chủ yếu ở Hồng Kông.
Cũng không biết khi nào cô trở về.
Trong lòng nghĩ sau khi vôi xong việc sẽ gọi điện thoại hỏi Viên Kim Phượng một chút.
Rốt cuộc cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa hai người đã không gặp nhau nửa năm nay.
Tạm thời loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thử Thuật Tị Thủy lên hồ Tiên Nữ, pháp thuật này là một pháp thuật phụ trợ, sau khi xuống nước có thể dùng.
Trong lòng niệm khẩu quyết bí pháp, sau khi vận chuyển chân khí, Dương Bách Xuyên nhảy xuống hồ.
Quả nhiên giống như hiệu quả của Thuật Tị Thủy, bên ngoài thân thể của anh xuất hiện một tầng pháp thuật ngăn cản nước, anh có thể tự do hô hấp khi ở trong nước, có thể đi lại bình thường như trên đất bằng.
Không chịu ảnh hưởng bởi áp lực của nước.
“Ở trong nước dùng tốt thật.” Vừa đi xuống hồ nước ngầm vừa tự hỏi.
Rất nhanh anh đã đến đáy hồ, vẫn giống như cảnh tượng lúc trước, khung xương khổng lồ của giao long vẫn nằm như cũ chưa bị động đến.
Thật ra kiếm Đồ Long đoạt được từ trên khung xương của giao long, chỉ tiếc không biết kiếm Đồ Long là pháp khí cấp mấy, không gian hồ Càn Khôn cũng không thu vào được.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!