Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Trong lòng ông ấy còn chưa lấy lại bình tĩnh, Dương Bách Xuyên đã bắt đầu hút thuốc, khói phả ra từ miệng anh. Lúc Lâm Chấn Hải châm điếu thuốc, hai tay run rẩy từng cơn, thử mấy lần vẫn không châm được, ngay lúc đó, bỗng nhiên ông ấy cảm thấy trước mắt sáng ngời, một ngọn lửa xuất hiện.  

 

“Chú Lâm, cháu châm thuốc cho chú nhé.” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm, trên đầu ngón cái anh có một đóa hoa lửa, đúng là Chân Hỏa.  

 

Nhìn thấy Lâm Chấn Hải không bật lửa được, trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, lại thêm cơ hội cho anh giả ngầu rồi, anh khẽ nhúc nhích ngón tay, thả ra Chân Hỏa châm thuốc cho Lâm Chấn Hải.  

 

Trong lòng Lâm Chấn Hải lại bị chấn động, nhìn ngón tay Dương Bách Xuyên bốc lên hỏa diễm, ông ấy nuốt một ngụm nước miếng, ngậm điếu thuốc, rít mạnh một hơi.  

 

“Khụ khụ…”  

 

Có lẽ do hút mạnh quá cộng thêm tâm trạng không bình tĩnh mà Lâm Chấn Hải bị sặc khói, không ngừng ho khù khụ.  

 

Dương Bách Xuyên ngồi lại ghế, cũng đốt cho mình một điếu, khác với Lâm Chấn Hải đang sặc, anh ung dung rít một hơi, trong lòng vô cùng thoải mái.  

 

Lâm Chấn Hải ngồi đối diện lại dùng sức rít một hơi thuốc lá rồi mới ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên: “Rốt cuộc cháu là ai?”  

 

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi à? Anh còn tưởng ba vợ không hỏi nữa chứ!  

 

Lòng thì cười đến đắc ý nhưng bên ngoài Dương Bách Xuyên vẫn làm ra nghiêm túc, hãnh diện nói: “Chú Lâm, thật không dám giấu giếm, cháu chính là thần tiên trong mắt người bình thường, nói chính xác hơn chính là người tu chân…”  

 

Nếu như muốn hoàn toàn chinh phục Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không định gạt ông ấy, kể một ít bản lĩnh thủ đoạn của tu chân giả cho đối phương nghe, mặc kệ ông ấy có hiểu hay không.  

 

Tất nhiên anh cũng nói chuyện Lâm Hoan nhờ giúp đỡ của anh cũng đã bước lên con đường tu chân rồi, đợi một thời gian nữa cũng sẽ giống như anh, bay trên trời trốn dưới đất không phải chuyện không thể. Hơn nữa anh còn nói sau này sẽ rời khỏi trái đất đến một thế giới khác, vì vậy vấn đề ông ấy lo lắng sẽ không còn là vấn đề nữa.  

 

Trải qua một phen nửa thật nửa giả, Lâm Chấn Hải nghe đến mức đầu phình to, ông ấy không thể tin nổi nhưng sự thật bày ra trước mắt, Dương Bách Xuyên có khả năng cải tử hồi sinh, cũng có phép thần thông tạo ra lửa.  

 

Tất nhiên mấy thứ này là Dương Bách Xuyên vừa nói vừa làm cho ông ấy xem.  

 

Có thể nói, hôm nay Dương Bách Xuyên đã phá vỡ tam quan của Lâm Chấn Hải, những gì ông ấy tin tưởng bấy lâu.  

 

Hai người hàn huyên một lát, đồ ăn đã hâm nóng, cả nhà ngồi lại ăn cơm.  

 

Mọi người không nhắc đến đề tài này trên bàn cơm, Dương Bách Xuyên biết ba mẹ Lâm Hoan cần thời gian để tiêu hóa…  

 

Cơm nước xong xuôi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời đi, anh quay về còn có chuyện muốn làm.  

 

Lâm Chấn Hải đứng dậy tiễn anh, lúc xoay người còn đỏ mặt lắp bắp: “Cái đó… Bách Xuyên này, chờ sau này chú về hưu, không biết chú có thể tu cái gì tu chân đó không?”  

 

Dương Bách Xuyên thầm vui trong lòng, nghĩ: “Xem ra cuối cùng người ba vợ này cũng tin rồi, xem ra chuyện tốt đã tới, cửa ải của Lâm Hoan đã thông.”  

 

Đối với vấn đề này của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không thể cho ra một đáp án chính xác, bởi vì theo lý luận thì ai cũng có thể tu chân, thế nhưng không phải không có hạn chế, tuổi càng nhỏ càng dễ xây dựng trụ cột, bởi vì như vậy kinh mạch xương cốt mới cứng cỏi, tăng khả năng thừa nhận chân khí.  

 

Ngược càng lớn tuổi, kinh mạch đã biến chất, không có tiềm lực cải tạo, không gian tiến bộ không lớn, hơn nữa còn phải xem thiên phú linh căn.  

 

 

Dựa theo phỏng đoán từ kiến thức tu chân Dương Bách Xuyên đọc được trong điển tịch, vượt qua ba mươi tuổi sẽ bị hạn chế, số tuổi tu chân tốt nhất là dưới ba mươi.  

 

Như ba mẹ Lâm Hoan, cho dù anh có dùng thêm đan dược hỗ trợ tu luyện thì thành tựu cũng sẽ không quá lớn.  

 

Anh nói rõ những sự thật này cho Lâm Chấn Hải, đồng thời cũng cam kết: “Chú Lâm yên tâm, cháu nhất định sẽ dùng đan dược tốt nhất hỗ trợ hai cô chú tu luyện, cho dù không thể tăng tu vi cũng có thể để hai người sống lâu trăm tuổi.”  

 

Mặc dù Lâm Chấn Hải hơi thất vọng nhưng nghe câu kế tiếp của Dương Bách Xuyên xong, ông ấy vẫn rất vui mừng: “Chờ chúng ta về hưu sẽ đến tổng bộ Vân Môn của cháu dưỡng lão.”  

 

“Được, lúc nào cũng hoan nghênh hai người, cháu về trước đây.” Dương Bách Xuyên nói.  

 

“Ừ, lái xe nhớ chút ý, Hoan Nhi, tiễn Bách Xuyên thay ba nhé.” Lâm Chấn Hải dặn con gái.  

 

Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm, thái độ của Lâm Chấn Hải trước sau như hai người khác nhau, anh biết rõ những thay đổi này đều do tu chân mang lại.  

 

“Dạ vâng ~” Lâm Hoan đáp lời, đi theo Dương Bách Xuyên xuống lầu, sau lưng vang lên tiếng thở dài của Lâm Chấn Hải: “Con gái lớn rồi không giữ được, người xưa nói không sai mà, haiz…”

Advertisement
';
Advertisement