"Úi cha!" Giả Bi Lôi lập tức ôm bụng kêu gào thảm thiết, sau đó hung ác nói: "Nhóc con, mày có biết tao là ai không? Tao giết mày dễ như bỡn. Trên thế giới này có một số người mà đứa nhà quê không biết trời cao đất rộng như mày không chọc nổi."
Sau khi Âu Dương Ngọc Thanh rời đi, Giả Bi Lôi hoàn toàn lộ bộ mặt thật.
Lời lẽ của gã sặc mùi trịnh thượng. Quả thật so với đại đa số người thì Giả Bi Lôi thân là quản lý cấp cao của tập đoàn có giá trị vài tỷ có thể khinh thường rất nhiều người.
Trong mắt gã, Dương Bách Xuyên ăn mặc tùy ý chỉ là kẻ nhà quê. Từ cuộc nói chuyện lúc nãy có thể thấy đối phương chỉ là sinh viên của Âu Dương Ngọc Thanh mà thôi. Giả Bi Lôi không để anh vào mắt, trái lại còn nổi trận lôi đình.
Gã không tài nào hiểu nổi sao tự dưng lại có một cái bóng đèn nhảy ra giữa chừng. Chuyện lớn sắp thành công, gã sắp chiếm được đàn em hoa khôi của học viện năm đó, vậy mà không ngờ có một thằng ngu xuất hiện.
Nghe thấy Giả Bi Lôi trâng tráo đe dọa mình, Dương Bách Xuyên cười gằn: "Đồ cặn bã, mày lấy đâu ra tự tin đe dọa tao thế? Mày tưởng tao dễ bắt nạt giống anh công nhân nhà quê bị mày hại chết tám năm trước sao?"
"Ha ha, nhóc con đừng tưởng mày biết chút chuyện này là có thể uy hiếp tao. Mày có bản lĩnh thì tố cáo tao đi! Nhưng điều kiện tiên quyết là mày có chứng cứ, ha ha!"
Lúc này Giả Bi Lôi không kiêng dè gì hết. Quả thật ban đầu gã bị lời nói của Dương Bách Xuyên dọa sợ, nhưng ngẫm lại thì người và việc năm đó đã biến mất trên thế gian rồi, bây giờ không có ai biết, cũng không có chứng cứ, đương sự đã chết không có đối chứng, cho nên gã chẳng sợ chút nào. Còn chuyện bao nuôi tình nhân, gã có tiền người ta tự nguyện, trách sao được?
Dương Bách Xuyên vừa nghe là biết ý của thằng chó này. Anh sầm mặt đi tới nhặt chai nước trước đó Âu Dương Ngọc Thanh nện vào mặt Giả Bi Lôi. Bên trong còn hơn nửa chai, bởi vì chai nước rơi xuống khe hở sofa nên nước không đổ ra ngoài nhiều. Anh cười lạnh một tiếng rồi đi về phía Giả Bi Lôi.
Giả Bi Lôi thấy Dương Bách Xuyên nhặt chai nước đi đến chỗ mình thì hoảng sợ, lập tức muốn trốn. Gã là người có thân phận, không biết đánh nhau cứng chọi cứng với thanh niên trẻ trâu. Gã cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ dùng vũ lực với mình.
Nhưng lúc này một chuyện đáng sợ xảy ra, trên trán Giả Bi Lôi đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì gã phát hiện ra cơ thể mình không thể cử động, thậm chí giống như bị một ngọn núi lớn đè lên người, không thể nhúc nhích.
Lúc này Dương Bách Xuyên đi tới, vươn tay giữ cằm Giả Bi Lôi rồi thô lỗ dốc hơn nửa chai nước bị bỏ thuốc vào mồm gã.
Anh cất giọng âm u nói: "Đúng như mày nói, trên đời này có một số người không thể chọc vào. Thật trùng hợp, tao chính là loại người đó. Chai nước này trả lại cho mày đấy.
Ngoài ra mày cứ yên tâm, tao không giết mày đâu, giết mày bẩn tay. Nhưng tao sẽ báo thù cho anh công nhân dân quê bị mày hại chết. Trong đầu con người có trung khu thần kinh, tao biết chút y thuật, tao sẽ cắt đứt sợi dây thần kinh kiểm soát tinh thần trong trung khu não bộ của mày, sau này mày có thể sống cuộc đời hạnh phúc.
Loại người như mày chết thì quá nhẹ nhàng, phải quanh năm suốt tháng lục rác trong thùng rác mà ăn, đêm ngủ ở những nơi như gầm cầu gì đó mới hợp với mày. Tiên sinh cặn bã đạo đức giả, mày nói xem có đúng không?"
"Ưm ưm ưm..."
Trong miệng Giả Bi Lôi bị nhét chai nước nên không nói được, nhưng gã vẫn nghe rõ từng câu từng chữ của Dương Bách Xuyên. Bây giờ gã đã biết cơ thể mình không thể cử động là do Dương Bách Xuyên tiến hành yêu pháp gì đó, hiểu ra mình đã chọc vào một người không thể chọc.
Khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói muốn biến gã thành kẻ tâm thần, Giả Bi Lôi trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn van xin. Gã nghĩ nếu biết trước cơ sự này thì gã sẽ không dụ dỗ Âu Dương Ngọc Thanh. Giả Bi Lôi hối hận xanh ruột, nhưng đã muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!