Mười chín năm ngày nào cũng như ngày nào, uy tín của Cao Đường Danh Ngật vẫn như cũ, chớp mắt chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi. Ba năm trước chủ quán qua đời, con trai của ông ấy kế nghiệp cha sau khi xuất ngũ, vẫn giữ truyền thống mà chủ quán để lại, lấy danh dự làm gốc, về vấn đề nguyên liệu và giá cả trước giờ chưa từng lừa tiền của sinh viên, tào phở vẫn là hương vị đó. Tính ra thì đã ba tháng tôi không tới đó rồi, nhớ quá đi à! Đi nào đi nào, tôi quen biết con trai của chủ quán, hôm nay tôi mời!"
Dương Bách Xuyên xúc động bùi ngùi, anh có ký ức sâu sắc với Cao Đường Danh Ngật, cũng từng đến Cao Đường Danh Ngật mua chịu lúc kẹt tiền sinh hoạt.
"Các cậu nói như vậy làm chúng tôi muốn đi nếm thử đó, hì hì!" Tiền Tiểu Bối mỉm cười nói.
"Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn đi nếm thử. Hiện nay không có nhiều quán ăn uy tín đâu." Lâm Hoan tán thành.
"Có phải là quán kia không?" Liễu Linh Linh chỉ vào quán ăn màu đỏ.
"Đúng, chính là nó, hình như mặt tiền cửa hàng đã thăng cấp." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Trong lúc trò chuyện, mấy người đã đi vào quán.
Quả nhiên mặt tiền đã được tu sửa, sáng sủa hơn trước kia. Đại sảnh có mười chín bàn, kín chỗ hơn phân nửa.
Trên bức tường bên trái có một khoảng tường lời nhắn, trên đó dán dán đầy mảnh giấy viết khẩu hiệu đủ thứ, có những tờ giấy đã ố vàng, cũng có những tờ giấy mới tinh. Đây là lời nhắn các sinh viên đến đây ăn cơm để lại.
Dương Lâm đi thẳng tới khoảng tường lời nhắn, tiện tay cầm cây bút bên cạnh viết lên đó một dòng chữ.
Có anh ta tiên phong, tất nhiên năm người Dương Bách Xuyên cũng không chịu kém cạnh, ai cũng để lại một tờ giấy nhắn.
Nhìn lướt qua một lượt, Dương Lâm viết: Trường học chết tiệt, cuối cùng tao cũng ra khỏi cái lồng giam là mày.
Giấy nhắn của anh ta không phải lời nhắn, mà giống như đang chửi mắng hơn.
Trên tờ giấy của Tiền Tiểu Bối viết: Sắp sang phương Tây rồi, hi vọng mình có thể gặp được hoàng tử cầm kiếm.
Đằng sau còn vẽ mặt cười.
Suy nghĩ của cô bé này vẫn tràn ngập sắc thái cổ tích. Cô cũng sắp xuất ngoại du học giống Liễu Linh Linh.
Lâm Hoan viết: Cậu ấy không biết mình đang nghĩ gì nhỉ? Nếu biết mình thích cậu ấy, cậu ấy sẽ thế nào?
Rõ ràng là Lâm Hoan yêu thầm ai đó.
Tiếp theo là lời nhắn của bê đê, Dương Bách Xuyên cảm thấy thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi, trên tờ giấy của anh ta viết: Mong làn da của bà đây ngày càng đẹp.
Rõ ràng là một nam sinh nhưng càng chạy càng xa trên con đường trở thành nữ sinh. Dương Bách Xuyên lo lắng một ngày nào đó bê đê sẽ xỏ tất chân, tô son môi, ưỡn ngực xuất hiện trước mặt anh và nói "Dương Bách Xuyên nhìn nè, cuối cùng bà đây cũng trở thành con gái".
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!