Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Thời điểm phóng ra linh thức, Dương Bách Xuyên lại phát hiện nơi này không cần sử dụng linh thức, trong đầu cũng vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: “Nhóc con, ở đây có có chút cổ quái, cẩn thận vẫn hơn.”  

 

Dương Bách Xuyên nhịn không được hỏi: “Ông già, người nhìn ra cái gì vậy?”  

 

“Thế núi và các ngôi sao trên trời hô ứng lẫn nhau, có dấu tích cảm ứng thiên nhân hợp nhất, chắc là có tồn tại trận pháp cổ xưa, có chút môn đạo, đợi lát nữa bỏ qua những người khác một mình hành động, vi sư phải nhìn kỹ mới được.”  

 

Sau khi âm thầm đồng ý, Dương Bách Xuyên đi lên phía trước.  

 

Chỉ thấy phía trước đạo trưởng Trường Linh, Nguyên Thần Tử và lão tổ Địa Tâm đều ở đây, duy chỉ có không thấy bóng dáng Đinh Dương, nhưng tại chỗ Dương Bách Xuyên vẫn thấy được vết máu, nghĩ chắc lão ma Đinh bị thương không nhẹ.

Lúc này, đạo trưởng Trường Linh mở miệng nói: “Các vị đồng đạo, nơi này chính là đạo tràng Vu Hàm, còn động phủ chân chính của đạo tràng ở chỗ nào trong sơn cốc này, ngay cả bần đạo cũng không biết. Tiếp theo các vị từng người tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình đi.  

 

Nhưng thời gian chỉ có mười ngày, qua mười ngày, cái khe của sơn động sẽ tự động đóng cửa, đến lúc đó sẽ không thể ra được. Nghe đồn cái khe của sơn động này là một cơ quan, nhưng có phải cơ quan hay không còn chờ kiểm chứng. Dù sao mười năm một lần sẽ dùng một loại lực lượng to lớn để mở ra, qua thời gian đó cho dù dùng thuốc nổ cũng không có tác dụng, mười ngày sau gặp lại.  

 

Đúng rồi, cẩn thận dã thú trong sơn cốc, nơi này không phải dã thú bình thường, có một vài loại có thể cắn xé cao thủ bẩm sinh. Hơn nữa, ở nơi này linh dược khắp nơi nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm, lão đạo đã đến hai lần. Cho đến nay chưa ai có thể làm rõ hoàn cảnh nơi này, rất nhiều tiền bối đã bỏ mạng ở đây, chúc mọi người may mắn.”  

 

Sau khi đạo trưởng Trường Linh nói xong, nhanh chóng bước về phía Đông.  

 

Nguyên Thần Tử và lão tổ Địa Tâm cũng lựa chọn phương hướng riêng rời đi.  

 

Giữa sân chỉ còn lại ba người Dương Bách Xuyên, Hạ Lộ và Bách Sơn.  

 

Bách Sơn thấy Hạ Lộ không có ý muốn đi, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Sư tổ, ngài thế nào?”  

 

“Bách Sơn, không cần xen vào tôi, cứ đi đi, mười ngày sau chúng ta gặp lại.” Dương Bách Xuyên cũng không muốn đem Bách Sơn theo bên cạnh.  

 

Sau đó Bách Sơn rời đi.  

 

Bên tai vang lên âm thanh mềm nhẹ của người cá Hạ Lộ: “Tôi đi cùng cậu, nếu cậu bị thương nặng, Đinh Dương sẽ không bỏ qua cơ hội này.”  

 

Lúc không có ai, Hạ Lộ sẽ dùng âm thanh thật để nói chuyện với Dương Bách Xuyên, vô cùng dễ nghe.  

 

Dương Bách Xuyên định nghe theo sư phụ, hành động một mình, nhưng Hạ Lộ lại lo lắng Đinh Dương sẽ trả thù anh, muốn đi theo.  

 

Sau khi nghĩ lại thì đồng ý, lúc đầu cô muốn cõng anh đi qua khu đá loạn, nhưng vì chủ nghĩa đàn ông nên từ chối cô, lần này còn từ chối sẽ làm cô buồn.  

 

Dương Bách Xuyên có thể cảm giác được người cá Hạ Lộ thật tình quan tâm anh, coi anh là bạn bè, trong lòng rất cảm động, gật đầu nói: “Được.”  

 

Dù sao sư phụ và anh đều giao lưu ở trong đầu, cô cũng không nghe được.  

 

“Hạ Lộ, cô từng đến nơi này rồi sao?” Dương Bách Xuyên hỏi cô.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement