Không thể so sánh với người khác.
Nếu thật sự phải miêu tả một gương mặt, thì có thể miêu tả bằng một từ "tiên giáng trần".
Chủ yếu là khí chất của cô ấy mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác không dính khói lửa nhân gian.
Thoạt nhìn gương mặt cô ấy không lộ cảm xúc, bình tĩnh như nước, vững vàng khí thế, tựa như không gì có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ấy.
Nếu có thể, Dương Bách Xuyên rất muốn nhìn xem vừa rồi mình vạch trần thân phận của Hạ Lộ, trên gương mặt ấy có biểu cảm gì.
Sau khi Hạ Lộ cởi chiếc áo bào trắng ra, trạng thái nửa người nửa thú xuất hiện trong tầm mắt Dương Bách Xuyên.
Thật ra cô ấy có tay có chân, tuy nhiên nhìn bộ phận lộ ra ngoài trang phục có thể thấy trên hai tay hai chân phủ kín vảy vàng.
Theo lời sư phụ, với tu vi này cô ấy không thể tiến hóa thành người, có được hình người như bây giờ đã là hiếm thấy rồi, ít nhất thì gương mặt giống hệt con người.
Điểm khác biệt duy nhất là bộ phận từ cổ trở xuống đều phủ vảy.
Vì vậy dáng vẻ là nửa người nửa thú.
Chắc chắn Hạ Lộ đã gặp kỳ ngộ nào đó nên biến hình được, hoặc là ăn thiên tài địa bảo gì đó.
Nhìn thân hình của cô ấy đi, có lồi có lõm, trông khá ngon nghẻ.
Nhưng đột nhiên Dương Bách Xuyên tưởng tượng nếu cô ấy cởi đồ ra, vảy khắp toàn thân... hơi rùng mình!
Anh gạt bỏ ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, sau đó nhìn Hạ Lộ nói: "À thì... Cô cô cô... Sao cô lại trở thành người bảo vệ Trung Quốc?"
Người cá Hạ Lộ nhìn Dương Bách Xuyên, chậm rãi cất lời: "Tôi vốn là cá Rồng bình thường ở một con sông nhỏ thuộc dòng Trường Giang. Thời Nguyên Mông, Trung Quốc chính gốc bị Nguyên Mông chiếm đóng, lúc ấy có một tổ chức đạo sĩ Trinh Quán đấu tranh với ngoại tộc để hỗ trợ Trung Quốc chính gốc.
Trong một lần loạn lạc, hai bên giao chiến, quân Mông trữ nước phá đê. Khi đó tôi đang ở dưới sông, thế là bị tai bay vạ gió... Lúc ấy có một đạo sĩ Trung Quốc tòng quân thấy tôi vật lộn trong bùn, hơi thở mỏng manh, ông ấy bèn cứu tôi và đưa tôi về đạo tràng của mình.
Từ đó về sau tôi sống ở đầm nước trong đạo tràng, ngày ngày nghe niệm kinh đàm đạo, lâu ngày mở linh trí. Tôi được nghe một số pháp môn hấp thu tinh hoa trời đất, bèn tu hành trong đầm nước mỗi ngày.
Chín mươi năm sau đạo sĩ rời núi. Lúc đó ông ấy đứng bên đầm nước ngâm một bài thơ tràn đầy bi tráng. Khi đó tôi không hiểu ý tứ của bài thơ ấy, nhưng có thể cảm nhận được nỗi bi thương của ân nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!