Quá trình vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết để luyện hóa vô cùng thuận lợi và nhanh chóng.
Nhưng về sau linh khí khổng lồ lại khiến anh thất vọng. Sau khi phá vỡ bình cảnh Luyện Khí kỳ tầng tám và lên đến Luyện Khí kỳ tầng chín, tu vi của anh không có tiến triển.
Sau khi luyện hóa linh khí xong, anh vẫn dậm chân ở Luyện Khí kỳ tầng chín.
Tu vi không có tiến triển, Dương Bách Xuyên định thu lại nội công rồi hỏi sư phụ xem rốt cuộc thể chất ngũ hành của mình là cái quỷ gì mà bẫy người quá đi mất.
Dương Bách Xuyên đang định lên tiếng thì cơ thể chợt run lên. Anh cảm thấy một luồng linh thức thoáng lướt qua người mình.
Đây là lần thứ hai kể từ lúc anh tới Thần Long Đàm.
"Ai vậy?" Đột nhiên Dương Bách Xuyên hét to, đồng thời quan sát xung quanh.
Lúc này, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: "Đừng tìm nữa, linh thức của người ta mạnh hơn con, cách xa hơn trăm mét. Ha ha, thú vị đấy! Linh thức giống người mà không phải người. Thằng nhóc thúi ra ngoài xem thử đi, chủ nhân của linh thức này khá thú vị."
Dương Bách Xuyên nhớ lại lúc vừa đến Thần Long Đàm, nhìn thấy bóng trắng trên ngọn núi, khi đó anh đã dùng thần thức quét nhìn mấy người bọn họ một lần.
Cũng chỉ có anh và Lục Tuyết Hi có thần hồn cường đại mới cảm ứng được.
Bây giờ lại dùng linh thức rình coi một lần nữa?
Không lẽ vẫn là bóng hình màu trắng trên ngọn núi hôm nọ?
Nghe sư phụ nói chuyện, Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi: “Sư phụ, cái gì giống người lại không có linh thức giống của con người? Không lẽ không phải người?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên càng thêm tò mò. Nhưng nếu sư phụ úp úp mở mở, anh cũng không hỏi, vung tay lên thu lò luyện đan vào trong không gian hồ Càn Khôn, đi ra khỏi mật thất.
Đi ra bên ngoài không nhìn thấy đám người Ngô Nam, Dương Bách Xuyên rất yên tâm.
Lúc này lại nghe thấy sư phụ Vân Thiên Tà nói: “Đi về phía Tây theo hướng hang động đá vôi, hình như bên đó có một con đường có thể đi lên, linh thức mà con nói truyền đến từ bên đó.”
Nghe vậy Dương Bách Xuyên đi về phía Tây hang động đá vôi, quả nhiên ở trên vách núi đá phía Tây hang động, ở một chỗ cao 3 mét nhìn thấy được sơn động.
Trên thực tế khắp bốn phía của hang động đá vôi khổng lồ đều có các sơn động tự nhiên loại nhỏ.
Nhảy xuống, Dương Bách Xuyên bước vào một sơn động rộng tầm 2 mét, bên trong xuất hiện bậc thang, uốn lượn theo địa hình của sơn động, Dương Bách Xuyên đi xuống.
Lối đi trong sơn động đều hướng về phía trước, hình như thông thẳng lên trên đỉnh núi.
Hơn nữa đi được một đoạn lại xuất hiện một ngã rẽ, nơi này được hình thành tự nhiên, nhưng lại có dấu vết của con người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!