Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

“Xì xì!”  

 

Hai tiếng gầm rú vang lên.  

 

Ầm ầm!!  

 

Mãng Xà hai đầu bị Dương Bách Xuyên chưởng một kích rung trời đánh bế đầu, thân rắn dài hơn mười mét cũng bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi lộp độp trên mặt đất.  

 

Chỉ với hai cú Chấn Thiên Chưởng, hai con yêu thú của Liên Thành Hải Bằng đã bị giết chết.  

 

Vô cùng gọn gàng.  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên liếc thấy Liên Thành Hải Bằng đang quay đầu bỏ chạy, anh híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng: “Lão tặc chạy đi đâu!”  

 

Sao anh có thể bỏ qua cho  Liên Thành Hải Bằng được chứ!  

 

Cho dù lúc này chân khí trong cơ thể anh không còn nhiều lắm, dù anh có bị rút hết chân khí, anh cũng muốn lấy được cái mạng già của Liên Thành Hải Bằng.  

 

Sự ngột ngạt kìm nén bấy lâu nay sắp bùng phát.  

 

Hơn nữa, trong tay Dương Bách Xuyên còn có đan Bồi Nguyên, thứ có thể bổ sung chân khí cho anh.  

 

Dương Bách Xuyên chạy nhanh về phía Liên Thành Hài Bằng, nuốt hai viên đan Bồi Nguyên đang cầm trong tay, không hề sợ thân thể mình sẽ không chịu đựng nổi.  

 

Trên thực tế, với tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám hiện tại của Dương Bách Xuyên, linh lực chứa trong một viên đan Bồi Nguyên không đủ, nên anh mới phải nuốt hai viên.  

 

Dược hiệu ngay lập tức bị hòa tan trong cơ thể, dưới sự vận hành nhanh chóng của Càn Khôn Tạo Hóa Quyết nhanh chóng biến thành chân khí.  

 

Dương Bách Xuyên nhảy lên cao sáu mét, có thể bay giữa không trung trong năm giây, đồng thời trượt đi chừng mười chét.  

 

Sau hai lần nhảy lên hạ xuống, Dương Bách  Xuyên đã đuổi kịp Liên Thành Hải Bằng ở phía sau ông ta khoảng hai mét, khoảng cách này đủ để thực hiện Chấn Thiên chưởng rồi.  

 

“Chân Khí Hóa Hình, Chấn Thiên chưởng!!!”  

 

Anh tung một chưởng vào lưng Liên Thành Hải Bằng.   

 

Hiện tại bên cạnh Liên Thành Hải Bằng đang có bốn cổ võ giả, tất cả đều là Ám Kình tầng chín đỉnh phong, không ai trong số họ là kẻ ngu ngốc, đều đã nhìn ra uy lực một chưởng của Dương Bách Xuyên.   

 

Nghe thấy tiếng gào của Dương Bách Xuyên, bốn người kia bỏ chạy tán loạn.  

 

Thế nhưng một chưởng của anh đã hình thành rồi.  

 

Trong khoảnh khắc Dương Bách Xuyên xuất chưởng, lông tơ trên người Liên Thành Hải Bằng đều dựng ngược hết lên.  

 

Ông ta biết trốn không được nữa nên trợn to hai mắt, hét lên với bốn người kia: “Mau giúp ta đánh kẻ địch!!”  

 

Vừa nói chuyện, Liên Thành Hải Bằng kích động nội lực chống lại chưởng của Dương Bách Xuyên.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement