Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Anh đành phải mang theo Hương Hương, dù sao nó trông rất ngốc ngốc đáng yêu, sau khi đi đến đó chơi cùng với Nhạc Nhạc cũng tốt.  

 

Cách tiểu khu của  u Dương Ngọc Thanh một con đường cái, chưa đến mười phút Dương Bách Xuyên đã xuất hiện trước cửa nhà của  u Dương Ngọc Thanh.  

 

Nhấn chuông cửa,  u Dương Ngọc Thanh mặc áo ngủ, tóc xõa tung đi ra mở cửa. Bộ dáng nhìn qua rất lười biếng, không gặp cô ấy một đoạn thời gian làm cho anh có chút nhớ cô ấy.  

 

Tất nhiên nỗi nhớ này rất trong sáng.  

 

Bởi vì  u Dương Ngọc Thanh chính là cô giáo mà Dương Bách Xuyên thích nhất trong lúc học đại học, cũng là giáo viên duy nhất giúp đỡ anh.  

 

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên,  u Dương Ngọc Thanh hơi mỉm cười, nói: “Xin lỗi, tối muộn thế này còn làm phiền em. Cô cũng bị Nhạc Nhạc làm ầm ĩ không còn cách nào khác, từ lúc trở về con bé đã ồn ào muốn tìm em.”  

 

Dương Bách Xuyên đi vào liên tục xua tay: “Không sao không sao, mới hơn 9 giờ em cũng chưa nghỉ ngơi. Sau này nếu Nhạc Nhạc tìm em, cô cứ gọi điện thoại cho em, gọi là đến, dù sao em cũng rất thích cô và Nhạc Nhạc…”  

 

Có thể nhìn thấy  u Dương Ngọc Thanh vào lúc tối muộn, Dương Bách Xuyên có chút kích động quá mức. Thuận miệng nói em thích cô và Nhạc Nhạc, nói ra xong lại cảm giác được hình như có chút không ổn.  

 

Khuôn mặt của  u Dương Ngọc Thanh đỏ lên, coi như chưa nghe thấy, chỉ chớp chớp mắt, nhìn chồn nhỏ trong lòng ngực của Dương Bách Xuyên, vui vẻ nói: “Đây là… Chồn sao? Đáng yêu quá.”  

 

“Đúng vậy, là chồn, tên là Hương Hương. Lần trước gặp phải khi đi vào trong núi, rất dịu ngoan.”  

 

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng ngủ.  

 

“Ba Xuyên ~”  

 

Nhạc Nhạc đang giận dỗi nằm trên giường chơi đùa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên, vui vẻ gọi tên.  

 

“Nhạc Nhạc ~” Dương Bách Xuyên đi qua đặt chồn nhỏ lên trên giường, bế Nhạc Nhạc lên.  

 

Đối với việc con bé gọi mình là ba Xuyên, anh vẫn chưa thể quen được. Lo lắng  u Dương Ngọc Thanh tức giận, trộm liếc nhìn  u Dương Ngọc Thanh đứng bên cạnh, phát hiện cô ấy không có dấu hiệu tức giận, Dương Bách Xuyên hơi yên tâm trong lòng.  

 

Nói mấy câu với con bé, sau khi nhìn thấy chồn nhỏ, Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ, trẻ con rất thích những loại động vật nho nhỏ ngốc ngốc đáng yêu như thế này.  

 

Ban đầu không dám ôm chồn nhỏ, chỉ biết sờ chạm vào lông tóc của chồn nhỏ.  

 

Sau khi Dương Bách Xuyên dặn dò chồn nhỏ không được phép động đậy, lá gan của Nhạc Nhạc bắt đầu to lên, rất nhanh đã ném Dương Bách Xuyên sang một bên.  

 

u Dương Ngọc Thanh cười nói: “Để con bé chơi cùng với Hương Hương cũng được, cô đi du lịch mang về một ít trà cho em thưởng thức ~”  

“Được ~”  

 

Hai người đóng lại cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách,  âu Dương Ngọc Thanh  

 

Pha một ấm trà, ngồi xuống nói chuyện phiếm với Dương Bách Xuyên, đề tài xoay quanh chuyện sắp tốt nghiệp và tìm công tác của anh.  

 

Từ chuyện học tập công tác của Dương Bách Xuyên cho đến gia đình mơ ước…, dù sao rất tùy ý thoải mái, nhẹ nhàng

image

Advertisement
';
Advertisement