“Cút sang một bên, tiểu tử con bỏ cái suy nghĩ này đi cho ta, con nghĩ phong hào đều là đồ bỏ à? Phong hào của mỗi một cảnh giới cũng đều là cường giả mạnh nhất trong Tiên Giới, con còn muốn khiêu chiến Tiên Vương Lê Sơn sao, nằm mơ đi. Hãy tu luyện cho tốt vào, từ hôm nay trở đi, con cũng phải bế quan, đợi Xuyên tử ra khỏi nội thành thì hãy cùng hắn đi đến vùng đất Nguyền Rủa.” Đông Phương Hạo Thiên cũng không kiên nhẫn với đứa cháu trai của mình.
Sau khi biết được chuyện phong hào trong Tiên Giới, Đông Phương Thiết Nhân đã đặt mục tiêu vào gia tộc Lê Sơn của Ma tộc trong Tiên Vực Hỗn Loạn. Tiên Vương Lê Sơn được biết đến như một thiên tài Tiên Vương ngàn năm mới xuất hiện một lần, đây chính là phong hào trong số các Tiên Vương, còn được liệt vào vị trí thứ năm trong danh sách phong hào Tiên Vương, thực lực có thể coi là mạnh nhất trong toàn bộ Tiên Vực Hỗn Loạn.
Thách đấu với người như vậy chẳng phải là tìm chết sao?
Không ai hiểu rõ về sự đáng sợ của phong hào trong mỗi cảnh giới bằng Đông Phương Hạo Thiên.
Lại còn xúi giục tiểu Xuyên tử đi khiêu chiến với một vị phong hào, đúng là vô liêm sỉ.
Đau đầu quá ~
Trong chuyện này, Đông Phương Hạo Thiên thật sự rất bất lực đối với người cháu này, bởi vì đây là mục tiêu của tiểu tử này, mà đối với người tu tiên, mục tiêu cũng chính là đạo tâm.
Nếu không thành công, sẽ không có lợi cho việc tu luyện sau này.
Thậm chí còn có hại lớn.
……
Đông Phương Thiết Nhân ngẩng cao đầu, oai phong lẫm liệt nói: “Gia gia, đây là mục tiêu của con, người đừng đánh giá thấp con. Hơn nữa, người cũng là một vị Tiên Đế, còn xếp hạng thứ chín trong phong hào Tiên Đế, con là cháu trai của người thì đương nhiên không thể thua kém, khiêu chiến với một vị phong hào Tiên Vương xếp hạng thứ năm, ha ha, là một chuyện rất phù hợp.”
“Đi đi đi, dẫn đám người Lạc Dương đi sắp xếp nơi ở đi, ta dẫn Xuyên tử đi vào nội thành.” Đông Phương Hạo Thiên phất tay đuổi cháu trai đi, lão rất yêu thương đứa cháu trai này, nhưng riêng trong vấn đề này, lão luôn không đồng ý.
Đông Phương Thiết Nhân nháy mắt với Dương Bách Xuyên, còn vừa đi vừa nói: “Xuyên tử, ta chờ huynh ra khỏi nội thành, đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng đi khiêu chiến phong hào, ha ha ha~”
Nói xong, Đông Phương Thiết Nhân bỏ chạy.
Thật ra Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của Đông Phương Thiết Nhân, chỉ là vì ngại Đông Phương Hạo Thiên có mặt ở đây nên hắn không tiện đồng ý. Theo đuổi cường giả chính là mục tiêu của mỗi người tu luyện, mặc dù cường giả phong hào rất lợi hại, nhưng cũng chứng tỏ một vấn đề là ai cũng có một trái tim khao khát cường giả, việc khiêu chiến phong hào cũng làm hắn rất động lòng.
Nếu không hắn tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Công, tu luyện Thần Đạo, nếu như không đi khiêu chiến cường giả phong hào thì tình là Tiên giả siêu việt gì chứ?
Dù sao, lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng xác định mục tiêu của mình, nếu trong Tiên Thành Hỗn Loạn đã có một phong hào Tiên Quân của gia tộc Độc Cô thì đợi hắn tu luyện đến lúc đó sẽ đi khiêu chiến một phen.
Trong lúc xuất thần, Đông Phương Hạo Thiên nói: “Tiểu Xuyên tử, đi thôi, ta dẫn ngươi vào nội thành.”
“Vâng, cảm tạ Đông Phương gia gia.”
……
Ngay sau đó, Đông Phương Hạo Thiên vung tay, cuốn lấy Dương Bách Xuyên và biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lần nữa, Dương Bách Xuyên phát hiện mình đã đến trước một bức tường thành cổ xưa.
Chắc chắn đây là nội thành mà chim Thần Ma đã nói, đích thật không thấy cánh cửa thành nào nhưng chắc chắn có cửa thành tồn tại. Trong tình huống bình thường, muốn đi vào nội thành này cần phải vượt qua ba thử thách, nhưng chim Thần Ma đã nói là rất khó vào.
Nhưng hiện tại có Đông Phương Hạo Thiên ở đây nên đã tránh được thử thách và có thể trực tiếp đưa hắn vào.
Lúc Dương Bách Xuyên quan sát tường thành, trong tay Đông Phương Hạo Thiên xuất hiện một vật trông giống như một cánh cổng, rất tinh xảo, trong lòng bàn tay của lão phát ra vạn đạo quang mang.
Đột nhiên lão ném vào tường thành cao lớn cổ xưa, sau đó tường thành xuất hiện đầy minh văn, một cánh cổng liền xuất hiện trên tường thành.
Hình dạng chính là cánh cổng vừa xuất hiện trong tay Đông Phương Hạo Thiên.
“Tiểu Xuyên tử, đi qua cánh cổng này, vào đó chính là nội thành Hỗn Loạn, nhớ cẩn thận với các sinh linh bên trong, cũng phải cẩn thận với con người, bốn gia tộc lớn đều có thể đi vào trong đó, đều có thể đưa đệ tử hậu bối của mình vào, ngươi hiểu lời ta nói không?”
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Đông Phương Hạo Thiên sợ là người của gia tộc Tây Môn sẽ hại hắn.
“Bên trong đó chỉ có thời gian là mười năm, sau mười năm, lực lượng bên trong nội thành sẽ tự động đưa ngươi ra ngoài. À đúng rồi, đây đồ là của ngươi, hôm đó ở ngoài thành phía Tây, ta đã lấy được từ người Trịnh Đại Thủy, có khí tức của ngươi trên đó, hôm đó ta đã tiện tay mang về, định đưa cho ngươi thì không ngờ ngươi lại vào trạng thái cảm ngộ. Bộ xương này rất đặc biệt, lão phu ta đã nhân tiện nghiên cứu một chút, cũng cảm thấy đầy tà khí âm u, nếu có thể không dùng thì tốt hơn~”
Đông Phương Hạo Thiên vừa nói vừa đưa cho Dương Bách Xuyên một bộ xương người đỏ, chính là cốt khí U Minh của hắn, hôm đó đã bị Trịnh Đại Thủy cầm đi, sau trận chiến hắn muốn lấy lại nhưng đã bị Đông Phương Hạo Thiên vung tay lên và đưa thẳng về Đông Phương gia.
Mặc dù hắn cũng cảm nhận được khí tức là ở trong tay Đông Phương Hạo Thiên, nhưng lại không chủ động lên tiếng đòi lại, bây giờ xem ra, Đông Phương Hạo Thiên quả nhiên đã tò mò nghiên cứu chiếc xương cốt khí U Minh, chỉ là không phát hiện gì.
“Đây là chiến lợi phẩm trong đó, cầm lấy đi, tiến vào nội thành thì nên mang theo nhiều tài nguyên tu luyện trên người mới được, vào đi~” Đông Phương Hạo Thiên bổ sung và lấy ra ba chiếc nhẫn không gian.
“Đa tạ Đông Phương gia gia~” Dương Bách Xuyên nói lời cảm tạ, cũng không hề khách sáo.