Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Hắn nghe cha Tây Môn Tinh trầm giọng nói: “Tiểu tử, lão phu xưng Tây Môn Tinh Thần – gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Tiên Vực Hỗn Loạn, ta nghe nói ngươi mới tới không lâu đã hủy đi chợ đen Tinh Quang, lá gan không nhỏ, có biết Tiên Vương và Tiên Quân bị ngươi giết hôm đó là ai? Chợ đen Tinh Quang là sản nghiệp của người nào ngươi có biết không?”  

 

Lẽ nào trưởng bối nhà ngươi không dạy đạo lý núi cao còn có núi cao hơn sao? Có biết trên đời này nhiều người không thể trêu vào, không thực lực không bản lĩnh thì càng không nên khiêu khích tới người ngươi không thể chọc? Hôm nay là bài học mà lão phu dành cho ngươi, thay trưởng bối dạy dỗ ngươi, chuyện còn lại đương nhiên sẽ có người tìm tới, ngoan ngoãn trả lời cho thành thật, nếu không ngươi có muốn sống cũng không được, chết cũng chẳng xong.”  

 

Tây Môn Thiên Tinh xưng tên, cũng là đang uy hiếp Dương Bách Xuyên.  

 

Sau đó ông ta xoay người nịnh nọt Tiên Vương đang dẫn theo tiên cầm: “Trịnh đạo hữu, ông xem tiểu tử này nên xử lý thế nào?”  

 

Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Trịnh Đại Thủy vẫn luôn âm trầm, nghe Tây Môn Thiên Tinh nói vậy, ông ta gật đầu rồi nhìn Dương Bách Xuyên: “Tiểu tử, bản vương Trịnh Đại Thủy, Trịnh Đại Sơn là huynh trưởng của ta, Vu Nhất Phổ là thiếu gia nhà ta, bản vương tới từ tiên vực Vu Tôn, bây giờ ta hỏi ngươi, tốt nhất là nên thành thật trả lời, nếu không ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong…  

 

Nếu chủ nhân không dặn phải bắt sống mang về thì bây giờ ngươi đã chết cả trăm lần rồi, nói cho ta biết nữ nhân đã giết huynh trưởng và thiếu gia nhà ta là ai? Hiện tại đang ở đâu? Hôm nay bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội, bảo nàng ta ngoan ngoãn về tiên vực Vu Tôn nhận tội, nếu không…”  

 

“Haha ~” Dương Bách Xuyên cười lạnh, hắn ngắt lời Trịnh Đại Thủy: “Không thì làm sao?”  

 

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao tên Trịnh Đại Thủy và Tây Môn Thiên Tinh không trực tiếp ra tay, bọn họ đang kiêng dè Hắc Liên.  

 

Đến lúc này rồi vẫn sợ, vẫn hỏi dò xem Hắc Liên có ở Tiên Vực Hỗn Loạn hay không.  

 

Hơn nữa cho dù là tin tức mà Đông Phương Thiết Nhân hay Trịnh Đại Thủy vừa nói thì Vu Nhất Phổ quả nhiên là người của tiên vực Vu Tôn, có lẽ là con của Vu Thiên Tôn, nếu không thì cao thủ Tiên Vương hậu kỳ cũng chẳng tới.  

 

Tây Môn Thiên Tinh và Trịnh Đại Thủy vừa bước tới đã uy hiếp hắn, nhưng lại không hề ra tay, Dương Bách Xuyên đoán bọn họ đang kiêng dè Hắc Liên, có thể là sợ Hắc Liên tới trả thù nên mới chậm chạp như vậy, nói mấy lời này vì muốn biết Hắc Liên đang ở đâu, bọn họ chỉ muốn biết rõ người chống lưng cho hắn mà thôi.  

 

Hoặc là bọn họ muốn tìm Hắc Liên để giết nàng.  

 

Trịnh Đại Thủy này không có bản lĩnh giết Hắc Liên, nhưng sau lưng ông ta là tiên vực Vu Tôn, thứ nhiều nhất chính là cao thủ.  

 

Ở tiên vực Vu Tôn sợ là có không ít Tiên Đế.  

 

Đừng nói tới việc hắn không biết Hắc Liên đi đâu, cho dù biết thì sao có thể bán đứng nàng được?  

 

Hắn cười lạnh, ngắt lời Trịnh Đại Thủy, Dương Bách Xuyên biết càng không nói cho họ biết tin tức của Hắc Liên thì bọn họ càng kiêng dè.  

 

“Tiểu tử, bản vương nhắc nhở ngươi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói cho thật, nữ nhân giết huynh đệ và thiếu chủ của ta ở đâu? Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, gia chủ nói muốn bắt sống, bản vương sẽ không giết ngươi nhưng sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được.”  

 

Trịnh Đại Thủy đang uy hiếp hắn, đương nhiên lời của ông ta thật thật giả giả, lần này ông ta tới đây chính là để báo thù cho huynh trưởng Trịnh Đại Sơn và thiếu gia Vu Nhất Phổ, nhưng chủ của ông ta cũng muốn biết rõ nữ tử áo đen này, sau khi tới Tiên Vực Hỗn Loạn, ông ta tới gia tộc Tây Môn để tìm hiểu tình hình, đoán đối phương chắc chắn không phải người thường, đây chính là lý do ông ta không vội ra tay mà để Tây Môn Thanh tới thăm dò, xem rốt cuộc nữ tử áo đen kia có đây không. Nếu có thì đó lại là một vấn đề khác, Trịnh Đại Thủy không nắm chắc phần thắng.  

 

Ông ta muốn bắt đầu từ tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này trước, ai biết miệng lưỡi hắn ta lại cứng rắn như vậy.  

 

“Hahaha, xem tiểu gia đây là trái hồng mềm sao? Tiên Vương hậu kỳ thôi mà, có gì ghê gớm đâu, có gan thì qua đây, tiểu gia chém chết ngươi.”  

 

Dương Bách Xuyên liều mạng, biết hôm nay đối phương tới đây không có gì tốt lành, sao phải sợ bọn họ?  

 

Cùng lắm thì lại dùng lực lượng của thần điện Càn Khôn, tới khi đó cho dù hắn không giết chết Trịnh Đại Thủy và cha con Tây Môn thì cũng chạy trốn được.  

 

Sau khi dùng sức mạnh thần điện, hắn sẽ bị cắn trả rất mạnh, lúc đó bảo Lạc Dương và Tuyết Hương mang hắn bỏ chạy là được.  

 

Bị uy hiếp hết lần này tới lần khác, Dương Bách Xuyên hắn là loại người dễ bị bắt nạt như vậy sao?  

 

Hôm nay hắn cũng muốn nghênh chiến Tiên Vương.  

 

Trịnh Đại Thủy bị Dương Bách Xuyên làm cho tức cười, lâu như vậy mà nữ tử áo đen kia vẫn chưa xuất hiện, khả năng cao là nàng ta đã rời khỏi tiên vực Hõn Loạn, vậy thì tốt, ông ta muốn ra tay với tên tiểu tử Dương Bách Xuyên, nếu sau lưng hắn ta còn có cao nhân, ông ta ép hắn thì tất nhiên sẽ có người lộ mặt.  

 

Nghĩ vậy, Trịnh Đại Thủy cười lạnh: “Nếu đã muốn chết như vậy, bản vương ta sẽ thành toàn cho ngươi.”  

 

Dứt lời, toàn thân ông ta đầy khí thế, chuẩn bị ra tay.  

 

Dương Bách Xuyên cũng sẵn sàng dùng tới sức mạnh của thần điện Càn Khôn.  


Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng nhưng lại đầy kiêu ngạo vang lên: “Ngươi đụng tới huynh đệ ta thử xem.”

Advertisement
';
Advertisement