Sau khi bị tiên cầm mổ, hai người trung niên lặng lẽ xuất hiện.
Một người đứng cạnh Tây Môn Thanh, người kia xuất hiện cách sau lưng hắn không xa, tiên cầm kia đập cánh đáp xuống cạnh ông ta, kích thước bằng với con người.
Khí tức cường đại, tất cả đều là cao thủ.
Lạc Dương nghiêng mình tới cạnh hắn, nàng căng thẳng nói: “Tiểu sư thúc, chúng ta sợ là gặp phải phiền phức lớn rồi, tu vi của hai người kia đều là Tiên Vương, bên cạnh Tây Môn Thanh là Tiên Vương hậu kỳ, hơi thở của người cạnh tiên cầm kia còn mạnh hơn, hình như con tiên cầm đó ngang với Tiên Vương đại viên mãn, tiểu sư thúc, đợi lát nữa ta ngăn cản bọn họ, thúc mang theo Tuyết Hương bỏ chạy, chúng ta không phải đối thủ của họ.”
Dương Bách Xuyên nghe Lạc Dương nói vậy thì rất cảm động, hắn cười khổ nói: “Trước sau đều bị bao vây rồi, chạy đi đâu được bây giờ? Nói như thế thì coi như đối phương có bốn cao thủ Tiên Vương, cho dù ngươi có thể ngăn họ để chúng ta chạy thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Tạm thời xem cái đã, ngay từ đầu mấy người kia đã không chạy tới gây phiền phức, chỉ phái một tên ăn hại tới thăm dò, rõ ràng bọn họ đang kiêng dè gì đó, cũng không chắc thật sự dám ra ta...” Dương Bách Xuyên híp mắt nói.
“Chuyện này...?” Lạc Dương nghi ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, nàng cảm thấy tiểu sư thúc nói cũng đúng.
Tuyết Hương đi tới cạnh Dương Bách Xuyên, mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.
Trong lúc khó khăn, nàng quyết định sát cánh cùng Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đang đánh giá hai người đột nhiên xuất hiện, đồng thời đối phương cũng đang đánh giá hắn.
Người đàn ông đứng cạnh Tây Môn Thanh bước lên nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nói: “Tiểu tử, ngươi thật to gan, ở địa bàn Tây Thành mà dám ra tay giết con trai ta ~”
Dương Bách Xuyên hiểu, quả nhiên là người của gia tộc Tây Môn, người này là cha của Tây Môn Thanh.
Hắn cười lạnh nói: “Nói đùa, có người muốn ra tay giết tiểu gia, nếu ta không đánh lại, lẽ nào đợi các ngươi đến giết? Não ngươi có bệnh à?”
“Muốn chết ~”
Tây Môn Thiên Tinh giận tím mặt, ông ta chính là người của gia tộc Tây Môn, cao thủ Tiên Vương hậu kỳ, gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Tiên Vực Hỗn Loạn, ngày thường đi tới đâu cũng được kính trọng, chưa bao giờ bị một tên tiểu tốt vô danh mắng như vậy.
Ngay sau đó, ông ta vung tay về phía Dương Bách Xuyên.
Mặc dù đứng cách bảy – tám mét, nhưng vẻ mặt của ba người Dương Bách Xuyên đều thay đổi.
Chênh lệch thực lực giữa cao thủ Tiên Vương hậu kỳ và sơ kỳ như trời với đất, khoảng cách tu vi này khó mà nói nên lời.
Sau khi đối phương ra tay không báo trước, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sức mạnh của trời đất trong bán kính một nghìn mét được huy động, đồng thời một lực cưỡng chế cực mạnh khóa chặt ba người họ.
Hắn thấy cha của Tây Môn Tinh khi vung tay lên đã bộc phát ra tia sáng chói mắt, sau đó tạo thành một thể năng lượng chừng mười thước, hơn nữa từng đạo pháp tắc bên trong dường như biến thành những con dao găm, giống như một đám ánh chớp đang lượn lờ xung quanh.
Đột nhiên đánh tới ba người bọn họ...
“Phòng ngự ~”
Dương Bách Xuyên hô lớn.
Thật ra không cần hắn nhắc nhở thì Tuyết Hương và Lạc Dương đã mở ra lớp phòng ngự.
Chỉ là hai bọn họ đều mở phòng ngự cho cả ba người mà không phải cho bản thân mình, dùng toàn bộ pháp lực để bao phủ tất cả.
Trong nháy mắt, hai tầng phòng ngự hình thành.
Trong lòng Dương Bách Xuyên như chảy một dòng nước ấm, hắn biết đòn tấn công của cha Tây Môn Thanh không thể xem thường, Dương Bách Xuyên lắc mình xuất hiện trước mặt Lạc Dương và Tuyết Hương, hắn vung tay gọi U Minh Cốt ra, trong lòng khẽ niệm, heo U Minh to béo bị Dương Bách Xuyên ném ra ngoài.
Sau khi U Minh Cốt hóa thành heo U Minh thì khả năng kháng đòn rất mạnh, lúc này ném nó ra ngoài là thích hợp nhất.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết rất rõ khả năng của heo U Minh, hắn tin bởi vì lần trước đã thử ở chợ đen, sau khi tu vi tăng lên một cảnh giới lớn, hắn đã không chống đỡ được heo U Minh bắn ngược đòn trở lại.
Lần này cũng không ngoại lệ, dùng được lúc nào thì sẽ dùng bởi vì đòn tấn công của đối phương quá mạnh.
Hắn biết nếu chỉ dựa vào sức mạnh của ba người họ thì không chắc có thể chống lại được.
Nhưng tóm lại là không mạnh.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên vận công pháp bắt đầu bày bố lớp phòng ngự thứ ba bao phủ lấy bọn họ.
“Ầm rắc ~”
Lúc này, đòn tấn công đã tới.
Trong tiếng nổ vang, heo U Minh éc lên một tiếng rồi trực tiếp biến mất, hóa thành U Minh Cốt Khí bay ngược a ngoài, Dương Bách Xuyên nhìn thấy U Minh Cốt của mình bị chủ nhân của tiên cầm đưa tay bắt lấy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, uy lực của đòn tấn công kia không hề suy giảm đánh lên tầng kết giới thứ nhất.
“Ầm ầm ~”