Lúc này mối quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn một bước.
Bọn họ cười nói vui vẻ.
Dương Bách Xuyên rót thêm cho Đông Phương Thiết Nhân một ly trà, sau đó bất ngờ hỏi: "Đông Phương huynh đến tìm ta có việc gì?"
Nói xong, ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân, tiếp tục nói: "Ta chỉ là một Hỗn Nguyên Đạo Tiên thôi, còn Đông Phương huynh là người xuất thân từ một trong tứ đại gia tộc của Tiên Thành Hỗn Loạn, địa vị gia tộc chắc không thấp nhỉ? Hơn nữa, nói thật ta không nhìn thấu được tu vi của huynh, ta nghĩ chắc ít nhất cũng là Tiên Vương cảnh rồi. Một Tiên Vương mà đến ngôi miếu nhỏ của ta, năm năm qua cứ cách bảy ngày lại đến thăm hỏi một lần, thậm chí còn ra tay giúp ta giải quyết những kẻ bất chính chuyên rình rập ở ngoài viện Đệ Nhất, chuyện tốt này..."
"Nói thật, chuyện này khiến ta rất thắc mắc, huynh và ta chỉ vô tình gặp nhau, là vì nguyên do gì? Chắc không phải một Tiên Vương lại rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm chứ? Nếu đã ngồi xuống, hôm nay ta cũng đã xuất quan, chi bằng có mấy lời chúng ta nói cho rõ, có gì cần Dương Bách Xuyên ta làm thì huynh cứ nói thẳng, chỉ cần ta làm được, ta sẽ cố gắng làm, chúng ta kết giao thành bằng hữu, đạo hữu thấy thế nào?"
Về chuyện Đông Phương Thiết Nhân đến thăm hỏi, vừa rồi Cảnh Xán đã truyền âm nói cho hắn biết, một người có thể kiên trì năm năm đến thăm hỏi, hơn nữa còn giúp đỡ không công, vừa tặng quà lại là một viên dị quả, thực sự không hợp lý, nếu Dương Bách Xuyên không hỏi rõ thì trong lòng không yên.
Nghe xong lời Dương Bách Xuyên nói, Đông Phương Thiết Nhân cười khổ nói: "Biết ngay là huynh đệ không tin, trước đây ta nói những lời kia đều là lời thật lòng, thực sự ta luôn đến thăm hỏi chỉ vì muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi. Tất nhiên trong đó có yếu tố ta thấy ngươi có tiềm năng, nhưng quan trọng hơn là Đông Phương Thiết Nhân ta là đứa con duy nhất của gia tộc Đông Phương, gia đình ta ít người con trai nên từ nhỏ đã theo lão gia tử tu luyện, cũng không có nhiều bằng hữu. Ngày đó gặp ngươi, nói thật lòng, chỉ vừa nhìn vào ánh mắt ta đã thấy ngươi hợp tính cách của Đông Phương Thiết Nhân ta, thực sự ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi chứ không có ý gì khác."
"Huynh đệ, cảm giác của ta với ngươi giống như nam nhân nhìn thấy nữ nhân, yêu từ cái nhìn đầu tiên, rất đơn thuần chỉ muốn kết thêm bằng hữu chứ không có ý gì khác. Dù ngươi có tin hay không, ta chỉ có ý đó, nếu ngươi coi trọng Đông Phương Thiết Nhân ta thì chúng ta làm bằng hữu, kết giao huynh đệ, nếu huynh đệ ngươi thật sự không thích Đông Phương Thiết Nhân ta thì ta sẽ rời đi ngay, từ nay về sau ta sẽ không tới làm phiền nữa."
"Còn về vấn đề tu vi, đúng là ta ở Tiên Vương cảnh sơ kỳ, nhưng điều này không liên quan đến việc kết giao bằng hữu, hy vọng ngươi không hiểu lầm, ta tìm ngươi không có bất kỳ yêu cầu gì khác, chỉ đơn giản như vậy, nhưng nếu ngươi không tin thì ta cũng hết cách."
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân, ánh mắt của hắn trong sáng, không có dao động, thực sự không nói dối, mà hắn cũng nghe rất rõ. Cũng như Đông Phương Thiết Nhân đã dùng từ ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ thì có thể chỉ thực sự thấy mình vừa mắt nên muốn kết giao bằng hữu, dĩ nhiên giữa nam nhân và nam nhân cũng có sự tương hợp này.
Nhưng không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là như quen biết từ lâu!
Bất ngờ nghe hắn nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, thực sự khiến cả người Dương mỗ nổi da gà, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nghe Đông Phương Thiết Nhân nói xong, Dương Bách Xuyên cũng hiểu thêm vài phần, có lẽ hắn chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị nuôi dưỡng tu luyện từ nhỏ, không được tiếp xúc nhiều với người khác, ánh mắt cũng không có ý nói dối.
Nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân một lúc, Dương Bách Xuyên cười nói: "Được rồi, ta tin ngươi, hôm nay chúng ta kết giao bằng hữu đi."
"Thật sao?" Đông Phương Thiết Nhân vui mừng.
"Dương Bách Xuyên ta nhất ngôn cửu đỉnh." Dương mỗ tỏ ra hào sảng.
Đông Phương Thiết Nhân cười lớn: "Ha ha ha, ta biết ngay huynh đệ ngươi không phải người cứng nhắc, tốt, hôm nay ngươi chính là huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân ta, từ nay về sau ở Tiên Thành Hỗn Loạn có ta bảo vệ ngươi. Yên tâm, nếu có người của Vu Thiên Tôn đến tìm ngươi gây phiền phức, ta sẽ là người đầu tiên giúp ngươi, chúng ta không sợ."
Dương Bách Xuyên nhíu mày: "Vu Thiên Tôn...?"
Hôm đó trước khi rời đi, hắn đã nghe thấy cái tên này trong lời bàn tán của mọi người.
"Vu Thiên Tôn chính là một trong ba đại Thiên Tôn mạnh nhất của Tiên giới, được xưng là Vu Thiên Tôn. Trong toàn bộ Tiên giới, những cường giả ở cảnh giới Thiên Tôn tuy ít, nhưng không chỉ có ba người, ba người mà ta nói đến là những tồn tại đỉnh cao, được gọi là Thiên Tôn, Vu Thiên Tôn là một danh hiệu tôn kính, họ Vu danh Thiên Tôn."
"Ba đại Thiên Tôn đều có Tiên vực Thiên Tôn tại Cửu Trọng Thiên của Tiên giới, được coi là thế lực siêu nhiên. Huynh đệ, người mà huynh đã giết ngày hôm đó là Vu Nhất Phổ và Tiên Vương Trịnh Đại Sơn, theo những tin tức ta biết được, rất có khả năng Vu Nhất Phổ chính là một trong những con cháu của Vu Thiên Tôn. Chỉ có điều, có thể hắn không được coi trọng, nhưng không biết vì lý do gì mà đến Tiên Thành Hỗn Loạn khoảng năm ngàn năm rồi, còn lập nên chợ đen Tinh Quang."