Trà đạo Cửu Châu có lịch sử lâu đời, được xưng là trà đạo thì đương nhiên sẽ có lý do của nó.
Tu luyện là một quá trình cầu đạo và ngộ đạo, mặc dù pha trà không phải tu luyện nhưng có thể tĩnh tâm, trong đó cũng có không ít quy luật, trước kia không chú ý tới nhưng bây giờ hắn có thể thưởng thức.
Đông Phương Thiết Nhân thấy Dương Bách Xuyên vừa vung tay đã lấy ra bàn ghế, đủ thứ chai lọ, hắn cũng bắt đầu tò mò, bản thân là cường giả Tiên Vương tới từ gia tộc Đông Phương, hắn cho rằng kiến thức của mình không nông cạn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy những thứ mà Dương Bách Xuyên vừa lấy ra, trong lòng ham thích điều lạ.
Đông Phương Thiết Nhân bắt đầu cảm thấy Dương Bách Xuyên thú vị, hắn tới đây cũng không có ý nghĩ phức tạp nào, chẳng qua là ở đại chiến chợ đen ngày hôm đó, dũng khí không sợ Tiên Quân, Tiên Vương của Dương Bách Xuyên, mắng Tiên Vương Trần Đại Sơn, dám khiêu chiến cường giả. Tính tình này rất hợp ý hắn, cộng thêm thủ đoạn mà Dương Bách Xuyên thi triển, còn cả nữ tử Hắc Liên ngự kiếm chém Tiên Vương, tất cả những điều này khiến hắn có hứng thú với Dương Bách Xuyên.
Hắn cho rằng Dương Bách Xuyên là thiên tài, cũng ưa thích tính cách của hắn nên mới tới kết bạn.
Đông Phương Thiết Nhân là kiểu người vô cùng kiêu ngạo, người có thể được hắn xem trọng còn chưa xuất hiện ở Tiên Vực Hỗn Loạn, Dương Bách Xuyên thì sao?
Hắn đánh giá cao Dương Bách Xuyên nên mới tìm tới đây để kết bạn, hắn không hề nghĩ tới những thứ khác.
Năm năm trước hắn đã tới, nhưng khi đó Dương Bách Xuyên đang bế quan, sau đó cứ cách một khoảng thời gian thì hắn sẽ tới, cũng tiện tay đuổi những kẻ dòm ngó, cũng vì vậy nên Lạc Dương mới để hắn vào.
Kiên trì suốt năm năm, cứ bảy ngày hắn lại tới thăm hỏi một lần, xem Dương Bách Xuyên đã xuất quan hay chưa, hôm nay đúng lúc Dương Bách Xuyên xuất quan.
Gặp được người thật, ai biết Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy hắn đã lạnh nhạt, Đông Phương Thiết Nhân biết vậy là không tốt, mắt đảo một vòng, hắn lấy ra dị quả trường linh để nịnh bợ Dương Bách Xuyên, xem ra chiêu này có tác dụng.
Một dị quả làm cho vẻ mặt của Dương Bách Xuyên dịu đi, hơn nữa còn bắt đầu tiếp đãi hắn, muốn dâng cái gì mà trà?
Trà là thứ gì, Đông Phương Thiết Nhân chưa bao giờ nghe qua, trong lòng vô cùng tò mò.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên vung tay lên, một Quỷ Tiên xuất hiện, mặc dù chỉ là một tiểu quỷ tiên cấp bậc Kim Tiên, nhưng Đông Phương Thiết Nhân lại càng đánh giá cao Dương Bách Xuyên hơn, hắn đương nhiên biến Quỷ Tiên, đây là đoàn thể thần bí nhất, không thấy nhiều. Bên cạnh Dương Bách Xuyên xuất hiện một người, hơn nữa còn là đầy tớ.
Hình như để Quỷ Tiên tên là Tiểu Lục Tử pha cái gì trà, nhưng người kia không biết, dáng vẻ Dương Bách Xuyên như muốn đích thân làm, trong lòng Đông Phương Thiết Nhân rất hứng thú, nghe Dương Bách Xuyên mời ngồi, hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi đối diện Dương Bách Xuyên, không làm phiền tới hắn. Đông Phương Thiết Nhân thích thú nhìn Dương Bách Xuyên bắt đầu pha trà.
Lại nhìn bộ dụng cụ pha trà như pha lê đang sôi ùng ục trong tay Quỷ Tiên, Dương Bách Xuyên tiện tay mở một lọ tương tự, Đông Phương Thiết Nhân rất muốn hỏi đây là gì, nhưng sợ Dương Bách Xuyên cười hắn không có kiến thức, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy như mèo cào.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Thiết Nhân, trong lòng lại cười thầm: “Cho ngươi thành tên nhà quê ~”
Lòng thì nghĩ vậy nhưng tay không hề dừng lại, hắn rửa sáu cái chén trước, nghiêm túc bỏ từng lá trà Hầu Khôi vào trong…
Nhận nước sôi từ tay Tiểu Lục Tử, bắt đầu ngâm trà…
Đổ nước sôi vào trong, từng lá trà nở ra dựng đứng thẳng, khói sương trắng bay ra, hương trà tỏa khắp gian phòng.
“Đông Phương đạo hữu, mời dùng trà ~”
Dương Bách Xuyên đặt nước sôi xuống, ra hiệu Đông Phương Thiết Nhân dùng trà.
Lúc này, Đông Phương Thiết Nhân trợn tròn mắt, hắn vô cùng tò mò, ro ràng Dương Bách Xuyên pha trà gì đó, không phải là không có chút linh khí nào nhưng khi ngửi thấy mùi thơm ngát lại khiến hắn chảy nước miếng, nhìn lá trà dựng đứng ở trong chén, trông vô cùng đẹp mắt.
Hắn bưng một ly lên, Đông Phương Thiết Nhân uống một hơi cạn sạch ly trà.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi: “Nóng quá ~”
Gương mặt chợt đỏ bừng.
May mà hắn là tiên, nếu không thì sẽ bị bỏng.
Dương Bách Xuyên cười lớn, suýt chút nữa đã nói câu tên nhà quê.
Sau đó hắn bưng tách trà tao nhã đưa lên miệng, chậm rãi uống một ngụm, nhắm mắt gật đầu, vẻ mặt say sưa.
Cảnh tượng này khiến Đông Phương Thiết Nhân đỏ mặt, lúc này hắn cảm thấy Dương Bách Xuyên mới là người xuất thân từ gia tộc lớn, là quý tộc, còn hắn chính là tên nhà quê.