Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Mặc dù chỉ có thể điều khiển kiếm trong phạm vi trăm mét, nhưng Dương Bách Xuyên đã cảm thấy đủ, bởi kiếm hắn đang điều khiển là kiếm Đồ Long - một thanh trọng kiếm, hơn nữa hắn mới chỉ nhập môn đạo Ngự Kiếm, nên có thể coi đây là một khởi đầu tốt rồi.  

 

 

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn sơn cốc trăm ngàn lỗ hổng, lại ngó kiếm Đồ Long bay nhanh như điện xẹt dưới sự chỉ huy bằng suy nghĩ của hắn, Dương Bách Xuyên tin chắc thế này là đủ cho hắn công lẫn thủ trong phạm vi nhỏ rồi.  

 

Giờ chỉ còn chờ cơ hội thử tài nữa thôi.  

 

Đạo Ngự Kiếm là đại đạo, cũng là đạo của Kiếm Tiên.  

 

Trước kia, ông già từng nói Kiếm Tiên là tu sĩ có sức tấn công mạnh nhất. Giờ được trải nghiệm mới thấy những lời này rất đúng.  

 

Đạo Ngự Kiếm mà Hắc Liên truyền thụ cho hắn trước mắt chỉ có bốn chiêu, nhưng mỗi chiêu lại có vô vàn cách ứng dụng, nên mặc dù khá ít, nhưng quan trọng là vận dụng thế nào. Mà điều này chỉ có thể dựa vào tu vi cũng như kỳ ngộ của bản thân để thực hiện, việc học không có biên giới - những lời này cũng rất hợp với cái vòng luẩn quẩn của tu sĩ.  

 

Học tập, nghiên cứu, sáng tạo và cố gắng không ngừng chính là nền tảng của cuộc đời mỗi người, cũng là vốn liếng cho ta sống tiếp.  

 

Và ở một nơi như Hỗn Loạn Tiên Vực, hay thậm chí là phóng mắt khắp Tiên Giới thì tồn tại mới là quan trọng nhất.  

 

Dương Bách Xuyên thu hồi kiếm Đồ Long thông qua ý nghĩ, sau đó rơi khỏi sơn cốc, lần bế quan này đã kết thúc, hắn nghĩ thầm khi nào có rảnh phải làm cho kiếm Đồ Long một cái vỏ kiếm, có vậy thì mới xem là hoàn mỹ.  

 

Năm đó, trong trận chiến với kẻ thù trên đảo Tán Tiên, khoảnh khắc kiếm Lục Giáp Đạo của ông già xuất hiện, uy lực nó phát ra khi có vỏ kiếm hỗ trợ vẫn còn in sâu trong đầu hắn tới tận bây giờ. Thế nên, nếu kiếm Đồ Long cũng có bao kiếm hỗ trợ, tất nhiên sẽ không hề thua kém, hơn nữa uy lực của chiêu Ngự Kiếm cũng có thể tăng tiến thêm một bậc, hắn tin chắc là như vậy.  

 

Tiếc là tạm thời hắn vẫn chưa có nhiều kiến thức về bao kiếm, cũng như nên đi đâu để tìm nguyên liệu làm bao kiếm cho kiếm Đồ Long, chuyện này cần tới cơ duyên, tóm lại cứ ghi nhớ trong đầu, từ từ chuẩn bị trước rồi hẵng bắt tay vào làm.  

 

Còn sau đó thế nào thì tới rồi tính!  

 

Dương Bách Xuyên dự định ra ngoài thăm thú một chuyến, tính ra hắn đã bế quan được bốn, năm năm, nhưng với tu sĩ mà nói, chút thời gian đó chẳng thấm vào đâu. Chỉ là hắn sợ nếu kéo dài lâu quá, lỡ Lạc Dương và ý thức Ma Thần xảy ra chuyện gì thì không ổn chút nào. Ngoài ra còn phải luyện chế sẵn Kim Nguyên Đại La Đan cho Cảnh Xán sử dụng để giúp nàng ta tăng cao tu vi, thế thì có thể tự bảo vệ mình tốt hơn.  

 

Ngoài ra còn có hai người từng chết dưới lưỡi kiếm của hắn là Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ, nghĩ thôi cũng thấy thân phận của họ không đơn giản nên kiểu gì cũng có phiền phức tìm tới. Mà thôi, giờ hắn phải ra ngoài xem thử thế nào, không biết Lạc Dương và Cảnh Xán ở ngoài đó ra sao rồi?  

 

Tuyết Hương xem như trong cái rủi có cái may, thành công tiến vào Tiên Quân cảnh, nhờ đó mà bên cạnh hắn lại có thêm một cao thủ.  

 

Về phần tung tích của Mông Điềm, đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục tìm, hắn định sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức phái một đội quân Quỷ Tiên đi tìm Mông Điềm. Cùng là Quỷ Tiên với nhau sẽ dễ tìm hơn nhiều, với cả giữa các quỷ tiên cũng có cách thức liên lạc riêng, hơn nữa còn biết ẩn thân, thế nên để thuộc hạ của Mông Điềm đi tìm thủ lĩnh của mình chính là cách thích hợp nhất.  

 

Về phần hắn...  

 

Ha ha, từ sự kiện chợ đen đến giờ, ngoại trừ có chút tiếc nuối khi Hắc Liên rời đi, xét tổng thể hắn rất chi là hài lòng, bởi tu vi của hắn đã có bước nhảy vọt, chạm tới đỉnh cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên, tiếp theo chính là leo lên đỉnh Tiên Quân.  

 

Đương nhiên điều làm hắn thấy thỏa mãn là thiên phú tu luyện của hắn hiện tại đã thật sự tăng lên. Bên cạnh đó hắn cũng thành công nhập môn đạo Ngự Kiếm do Hắc Liên truyền thụ, nên tuy chưa đạt tới cảnh giới Tiên Quân, nhưng thực lực chân chính đã tăng lên gấp đôi, cũng càng thêm tự tin vào bản thân.  

 

Vì vậy dù có gặp phải chuyện bất ngờ gì, hắn tin mình sẽ đối phó được.  

 

Sau đó là tìm thấy Tuyết Hương, lại đi thăm chim Thần Ma...  

 

Xem ra trong tương lai gần, chim Thần Ma sẽ không tỉnh lại rồi. Lần trước, chim Thần Ma đã dùng một giọt máu bản mệnh để cứu sống hắn, cũng nhờ vậy mà sau đó, tu vi của hắn đã tăng lên. Lần này nó cũng dùng cách tương tự để cứu Tuyết Hương, chỉ khác là đợt trước nhờ có linh hồn Càn Khôn ra tay nên chim thần ma mới tỉnh lại được.  

 

Chỉ là hiện tại linh hồn Càn Khôn đã bị hắn giết chết, thế nên việc chim Thần Ma có thể tỉnh lại hay không còn phải xem vận số thế nào, có điều Dương Bách Xuyên tin nếu linh hồn Càn Khôn có cách đánh thức chim mất dạy, vậy chắc chắn hắn cũng sẽ làm được, suy cho cùng vẫn là vận dụng sức mạnh bình Càn Khôn mà thôi.  

 

Vấn đề trước mắt là đợt này bình Càn Khôn đã tiêu hao quá nhiều, cần phải bổ sung thêm năng lượng mới được, chờ tới khi bình Càn Khôn thăng cấp, đó cũng là lúc chim Thần Ma thức tỉnh.  

 

Trong trận đại chiến ở chợ đen, hắn đã vận dụng sức mạnh căn nguyên của cây Ngũ Lôi Tử, khiến nó bị suy yếu từ tận gốc rễ, làm cả cái cây trông hơi héo úa, mà đây cũng là một nguyên nhân khiến sức mạnh của bình Càn Khôn bị hao hụt, thế nên muốn đánh thức chim Thần Ma thì chỉ còn nước để bình Càn Khôn thăng cấp lần nữa.  

 

Dương Bách Xuyên tin chắc một khi bình Càn Khôn thăng cấp thành công, cây Ngũ Lôi Tử và chim Thần Ma cũng sẽ khôi phục.  

 

Hiện tại hắn chỉ có thể để chim Thần Ma nằm ngủ trên đá Sinh Mệnh, vì nếu có sức mạnh Sinh Mệnh của đá Sinh Mệnh tẩm bổ, tuy không thể khiến chim mất dạy khỏi hẳn rồi tỉnh dậy, nhưng chí ít cũng có thể bảo đảm nó sẽ không xảy ra chuyện.  

 

Trước mắt thì đây là kết quả tốt nhất rồi.  

 

***  

 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Dương Bách Xuyên thả Tuyết Hương ra khỏi bình Càn Khôn, chớp mắt đã xuất hiện bên trong mật thất tu luyện.  

 

Dương Bách Xuyên mở cửa phòng, bước ra ngoài, lúc tới phòng khách, hắn phát hiện cả Cảnh Xán lẫn Lạc Dương đều đang ở đây, nhưng đây không phải trọng điểm. Dương Bách Xuyên khẽ híp mắt, trong phòng này vẫn còn một người nữa đang hiện diện.  

 

Vóc dáng không cao, chỉ khoảng một mét rưỡi, hình thể gầy gò, cảm giác như thể sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.  

Advertisement
';
Advertisement