Hắc Liên đã niết bàn thành công, nàng phải đi, không giữ lại được.
Hắn vô cùng luyến tiếc, không kìm được gọi tên nàng.
Hắc Liên đã trốn vào giữa không trung dừng lại nhưng không quay đầu.
Dường như đang đợi Dương Bách Xuyên nói chuyện.
Dương Bách Xuyên hít sâu: “Ta… Chúng ta còn có thể gặp lại không? Ta… Luyến tiếc ngươi.”
Hắc Liên không quay đầu lại, nhưng sau khi nghe những lời này của Dương Bách Xuyên, thân thể hơi chấn động: “Có duyên sẽ gặp nhau, thế gian này có vô số đại đạo, khi đăng đỉnh trăm sông đổ về một biển, ta sẽ chờ ngươi ở đỉnh, đừng có lười biếng.”
“Cảm ơn.” Dương Bách Xuyên chắp tay lạy một lạy.
Một lạy này coi như cảm ơn sự chỉ dạy nhiều năm qua của nàng, cũng là tạm biệt.
Lúc này Hắc Liên đã bước lên đài sen rời đi.
Từ chân trời hỗn độn truyền đến một giọng nói vang vọng Tiên Vực Hỗn Loạn: “Tiên Vực Hỗn Loạn Cổ Lão Ẩn Tàng nghe đây, Dương Bách Xuyên là người của Hắc Liên Hồng Hoang, ai dám gây sự với hắn, ngày nào đó ta giáng thế sẽ không tha…”
Một chữ tha vang vọng chân trời, tràn ngập bá đạo.
Nhưng Hắc Liên đã biến mất.
Nhìn theo bóng của Hắc Liên, Dương Bách Xuyên vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Nhưng hắn biết đây là đại đạo, mỗi người mỗi sinh linh đều có đạo phải đi.
Nếu Hắc Liên đã thức tỉnh, hắn cũng không còn lý do để giữ nàng lại, cũng không có bản lĩnh đó.
Nàng đi tìm đạo của mình, tìm cơ duyên của mình là chuyện đương nhiên.
Hôm nay Hắc Liên lại ra tay giải quyết kẻ địch giúp hắn, một câu trước khi đi tràn ngập sự uy hiếp.
Chẳng qua Dương Bách Xuyên không biết Cổ Lão trong miệng Hắc Liên là ai? Hay là thế lực nào?
Cảm động không?
Tất nhiên là có.
Trước khi còn giúp mình.
Nhưng không biết lời đe dọa của nàng có tác dụng hay không?
Một lúc sau, Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Trở về đi.”
Đột nhiên hắn phát hiện xung quanh toàn là ngươi, trận chiến này kéo theo vô số sinh linh đến xem.
Nếu đã giết chết kẻ địch, vậy hắn cũng không cần ở lại làm gì.
Lúc xoay người hắn nhìn thấy trong đống thịt nát của Tiên Vương Trịnh Đại Sơn có một chiếc nhẫn, Dương Bách Xuyên vung tay thu chiếc nhẫn lên.
Hắn đã tiêu hao rất nhiều cho trận chiến này, nguyên thần cũng sắp suy kiệt, phải đi điều trị trước đã.
Cũng không biết Qụa Đen có chữa khỏi được cho Tuyết Hương không.
Mặc dù xung quanh nhiều người nhưng không ai lên tiếng, cũng không ai bước lên gây sự với hắn.
Dương Bách Xuyên nhấc chân rời đi, hắn đi đến đâu mọi người nhường đường đến đó, có tò mò, có kính nể và kính sợ.
Không ai dám cản Dương Bách Xuyên.
Rất nhanh Dương Bách Xuyên đã rời khỏi đây.
Nhưng bên tai vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Thì ra thanh niên tóc bạc này là Dương Bách Xuyên.”
“Sau hôm nay cái tên này sẽ vang vọng khắp Hỗn Loạn, tiểu tử này nổi tiếng, một Hỗn Nguyên Đạo Tiên không pháp lực lại có thể nổi tiếng ở Tiên Thành Hỗn Loạn, quá bất công.”
“Hừ, ngươi có bản lĩnh hủy diệt chợ đen Tinh Quang không? Có bản lĩnh dùng tu vi Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm giết chết bốn Tiên Quân không? Có bản lĩnh đối mặt với Tiên Vương mà không sợ hãi không? Nếu có thể ngươi cũng nổi tiếng.”
“Quan trọng hơn là người ta có cao thủ đứng sau, trời ạ, hôm nay ta nhìn thấy một đóa sen đen hóa hình, cực kỳ cường đại, giết Tiên Vương như giết một con gà con chó, vung kiếm lên đã giết chết Tiên Vương rồi, còn xử lý cả Vu Nhất Phổ đã chạy ra mấy trăm dặm, quá mạnh.”
“Các ngươi biết nàng là ai không? Yêu tộc hả?”
“Ngươi mù hả, người ta tự xưng là Đệ nhất Hắc Liên Hồng Hoang, không phải là Yêu tộc.”
“Ta rất tò mò câu đe dọa trước khi đi của Hắc Liên, Cổ Lão Ẩn Tàng là sao? Rõ ràng đang nhắc đến người hoặc thế lực nào đó, vừa cảnh cáo vừa bảo vệ Dương Bách Xuyên. Các ngươi ai biết Cổ Lão Ẩn Tàng là sao không?”