Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Hiển nhiên Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ cũng nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh, họ híp mắt đảo quanh một vòng, rất nhiều người không dám đối diện với ánh mắt của họ, chỉ biết quay đầu né tránh.  

 

Đúng là với Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ mà nói, ngoại trừ một số gia tộc và chủng tộc lâu đời ở Tiên Vực Hỗn Loạn đáng để họ phải e dè ra thì họ chẳng ngán bất cứ ai hay thế lực nào khác. Về phần gia tộc Đông Phương, Trịnh Đại Sơn chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi thôi, không nói thêm gì nữa. Có điều đó là vì hiện tại họ đang ở Tiên Thành Hỗn Loạn, chứ nếu là nơi khác thì ông ta đã sớm xuống tay giết chết tên kia rồi.  

 

Với cả chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đập cho tên ranh con đầu bạc đối diện chịu mở miệng nhận thua, quỳ xuống xin họ tha thứ.  

 

Mặc dù khi tiến vào Tiên Thành Hỗn Loạn, ông ta và thiếu chủ Vu Nhất Phổ không hề công khai thân phận của mình với bất cứ ai, nhưng đương nhiên không phải là vì không thể để người khác biết. Lúc này, nếu đã bại lộ, vậy Trịnh Đại Sơn cũng chẳng thèm giấu diếm làm chi, dù sao chợ đen cũng tiêu tùng rồi, sau khi giải quyết xong chuyện này ông ta sẽ dẫn thiếu chủ về nhà ngay, không nán lại đây làm gì nữa.  

 

Lý do họ đến Tiên Thành Hỗn Loạn là vì tên nhị thế tổ kia muốn chứng minh cho gia tộc thấy bản thân không phải một kẻ bất tài vô dụng thôi, Trịnh Đại Sơn đã chịu quá đủ cái nhiệm vụ lẽo đẽo theo sau làm thư đồng cho thái tử này rồi, chẳng thà nhân dịp này thu dọn đồ đạc về nhà luôn cho xong. Vu Thiên Tôn Tiên Vực nơi chín tầng mây mới là chỗ ông ta muốn ở lại. Còn Tiên Vực Hỗn Loạn với Tiên Thành Hỗn Loạn, nói thẳng ra là cái chốn hoang vu, tạp nham, hỗn độn, chỉ những kẻ đầu óc có vấn đề mới thích chui rúc ở đây thôi.  

 

Rõ ràng là tiên nhân tới từ Tiên Vực Vu Tôn vĩ đại, sở hữu thân phận cao quý hơn người, vậy mà lại chạy tới cái nơi Tiên Vực Hỗn Loạn man rợ này, còn phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, sợ vô tình đụng chạm đến một vài thế lực lâu đời mà mình không nên dây vào, trông có khác nào thỏ đế không!?  

 

Vì quá chán ghét chuyện đó nên bình thường Trịnh Đại Sơn không thích ra ngoài đi dạo, tối ngày ở lì dưới mật thất bế quan tu luyện, cũng vì vậy mà không có bao nhiêu người biết tới sự tồn tại của ông ta. Mãi tới hôm nay, chính xác là mới ban nãy, vị thiếu chủ hiện đang đứng cạnh ông ta đây thình lình xông vào mật thất tu luyện, hoảng loạn nói với ông ta rằng có kẻ dám cả gan phá hoại chợ đen, lúc này ông ta mới chịu xuất quan.  

 

Nghĩ đến đây, thú thật Trịnh Đại Sơn vô cùng muốn cảm ơn thằng ranh tóc bạc kia, bằng không chẳng biết còn phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có thể về lại Tiên Vực Vu Tôn.  

 

Khoảnh khắc ông ta giơ tay lên, khí thế mãnh liệt tức khắc bùng nổ, sức mạnh pháp tác cũng như thế thiên địa dâng trào như cơn đại hồng thủy, che trời lấp đất hướng thẳng về phía Dương Bách Xuyên, nhưng trong mắt Trịnh Đại Sơn, thằng ranh kia vẫn đứng ngây ra đó không chịu nhúc nhích, có lẽ đã bị dọa sợ điếng người rồi.  

 

Hôm nay, nhất định Trịnh Đại Sơn phải bắt cho bằng được thằng nhóc tóc bạc đó, dù hắn có là người của thế lực cổ xưa ở Tiên Vực Hỗn Loạn cũng mặc kệ, vì nếu không giúp thiếu chủ trút cơn giận này, thì tới cả một tay sai cấp Tiên Vương như ông ta cũng chẳng biết ăn nói thế nào với gia tộc khi trở về nữa.   

 

Thấy Dương Bách Xuyên đứng yên không nhúc nhích, Trịnh Đại Sơn nhếch môi cười khẩy, đặng nghĩ thầm trong lòng: “Xem ra ta lo lắng hơi quá rồi, thằng ranh này căn bản không phải người của thế lực cổ xưa nào hết. Mà vậy cũng tốt, có chết cũng chẳng gây nên sóng gió gì, còn tiện cho ta báo cáo với bên trên nữa.”  

 

Thế là ông ta ung dung vung tay, chuẩn bị hạ gục Dương Bách Xuyên. Nhưng Trịnh Đại Sơn lại không ngờ được rằng đúng lúc này, tên nhóc tóc bạc kia sẽ thình lình bùng lên khí thế cuồn cuộn bao phủ khắp cơ thể. Kế tiếp, ông ta chợt nhìn thấy cả người thằng ranh tóc bạc sáng bừng lên, tỏa chiếu hào quang rực rỡ, ngay giây sau, từ Thiên Linh của hắn xuất hiện một đài sen màu đen.  

 

***  

 

“Đó là...?” Cảm giác nặng trĩu muốn nghẹn thở như nhấn chìm toàn bộ trái tim Trịnh Đại Sơn, trực giác của ông ta mách bảo rằng có gì đó không ổn.  

 

Đúng lúc này, một cậu nhóc thình lình ló người ra từ đài sen tối đen như mực, cảnh tượng kỳ lạ đến cùng cực, khí tràng xung quanh cũng dần dần thay đổi.  

 

Đương khi Dương Bách Xuyên cho rằng bản thân sẽ cùng kẻ địch đồng quy vu tận, thế mà Hắc Liên lại chọn rất đúng thời cơ thể hiện ra từ biển ý thức.  

 

Đây là lần đầu tiên Hắc Liên xuất hiện bên ngoài, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Tiếp đó, Hắc Liên biến đổi, hóa thành hình dạng một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với khí chất lạnh lùng tựa băng tuyết hay hiện diện trong biển ý thức từ trước tới giờ.  

 

Nàng ấy mở miệng: “Ta sẽ truyền cho ngươi đạo ngự kiếm, ngươi đưa kiếm Đồ Long cho ta mượn một lát.”  

 

Trong lúc nàng ấy nói chuyện, Dương Bách Xuyên cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trong đầu xuất hiện vài thông tin, chắc là đạo ngự kiếm mà Hắc Liên nhắc tới. Còn chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã vô thức đưa kiếm Đồ Long trong tay cho Hắc Liên.  

 

Hắc Liên vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, nhận lấy kiếm Đồ Long từ tay hắn, đặng nói: “Ta múa kiếm, ngươi đứng xem, nhớ được bao nhiêu thì nhớ.”  

 

“À, được.” Dương Bách Xuyên ngơ ngác trả lời.  

 

Sau đó, kiếm Đồ Long trong tay Hắc Liên rung lên bần bật, tỏa chiếu hào quang rực rỡ.  


Bấy giờ, Hắc Liên xoay người, mũi kiếm chỉ thẳng Tiên Vương Trịnh Đại Sơn, bình thản nói: “Ngự kiếm có thể giết địch cách ta cả ngàn dặm, thậm chí là bên ngoài phạm vi ngàn dặm. Đạo ngự kiếm quan trọng nhất chính là tâm niệm, ý chí... Đi!” 

Advertisement
';
Advertisement