"Ôi ~ Nghiệp chướng mà, lão tử nợ ngươi, đưa nha đầu này và ta vào không gian Càn Khôn của ngươi đi." Chim Thần Ma ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, mở hai mắt ra, nhưng nó cũng chỉ mắng một câu rồi nói.
Làm sao nó có thể không cảm nhận được cảm xúc trong lòng Dương Bách Xuyên.
"Đa tạ ~"
Dương Bách Xuyên nói một tiếng cảm tạ chim Thần Ma, lúc này hắn biết chỉ có chim Thần Ma mới có cách giữ mạng cho Tuyết Hương.
Bởi vì lần trước chim Thần Ma có thể giữ mạng cho hắn, cho nên lần này cũng có thể cứu sống Tuyết Hương, nhưng cái giá phải trả đối với chim Thần Ma có hơi lớn.
Nhưng Dương Bách Xuyên không thể quan tâm nhiều như vậy, hắn không muốn mất đi Tuyết Hương.
Năm đó, chuyện giữ hắn với Liễu Linh Linh đã khiến hắn cảm thấy áy náy tới tận bây giờ, chuyện đó vẫn luôn là tâm ma trong lòng hắn, bây giờ hắn không cho phép Tuyết Hương xảy ra chuyện.
Đây coi như là lời khẩn cầu chim Thần Ma nhưng theo một cách khác.
Hơn nữa, coi như cũng có sự ăn ý rất lớn giữa hắn và chim Thần Ma, hai bên đều hiểu trong đầu đối phương đang nghĩ gì.
"Ngoan ngoãn đi vào không gian bình Càn Khôn chờ ta." Dương Bách Xuyên nói với Tuyết Hương, trong lòng hắn hơi động đưa nàng ấy và chim Thần Ma vào trong không gian bình Càn Khôn.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía đống đổ nát của chợ đen, bởi vì hắn phát hiện có khí tức của hai người đang khóa chặt trên người hắn.
Trong tầm mắt, hắn thấy là một già một trẻ.
Hoặc có thể nói là một thanh niên và một lão già tầm sáu mươi tuổi.
Khí tức của người thanh niên rất quen thuộc, chính là Tiên quân đại viên mãn đã trốn thoát lúc trước, hắn chính là tên đầu sỏ đã bán Tuyết Huơng.
Mà lão giả mũi cao đứng bên cạnh hắn ta lại là một người mà hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu, nhưng rõ ràng đó chính là người được Tiên quân đại viên mãn gọi tới.
Là kẻ thù.
Trong chớp mắt, bầu trời đầy Tiên nhân.
Không gian chợ đen bị hắn phá hủy, người bên trong đương nhiên phải chạy trốn, tất cả đều xuất hiện giữa không trung.
Những cuộc chửi bới và đánh nhau vẫn tiếp tục.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại phát hiện phần người số người trong đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
"Cuối cùng thấy rõ người khuấy đảo chợ đen Tinh Quang đến long trời lở đất, còn biến thành một đống đổ nát~"
"Chưa kể đến mái tóc trắng, ngoại hình điển trai, tướng mạo tuấn tú." Một nữ tu sĩ nói.
"Thoạt nhìn tiểu tử này còn trẻ tuổi đấy ~"
"Là một thanh niên tuấn kiệt ~"
"Mặc kể tuấn tú hay là thiên tài, ngày hôm nay tiểu tử này xong đời rồi, không thấy sao, bên cạnh Vu Nhất Phổ đang có một Tiên Vương đấy?"
"Này ~ Đúng là một Tiên Vương kìa, người này hẳn là cường giả thật sự đứng sau trấn giữ chợ đen Tinh Quang, nếu đối mặt với Tiên Vương thì tiểu tử này xong đời rồi."
Dương Bách Xuyên nghe được tất cả mọi chuyện bàn luận, bọn họ đều đang nói về hắn.
Nhưng khi hắn nghe thấy hai từ Tiên Vương, mí mắt cuối cùng cũng nheo lại.
Tiên Quân cũng phải đau đầu, hắn đang liều mạng chém giết, nói trắng ra là dựa vào bảo vật trên người, may mà có kiếm Đồ Long, cũng có cây Tử Vân Ngũ Lôi trong bình Càn Khôn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Bách Xuyên tiêu hao sức mạnh nguyên thần để giải phong kiếm Đồ Long, hơn nữa còn tiêu hao không ít, có thể kiên trì được đến bây giờ sao mà không kiệt sức cho được?
Hắn chỉ đang dựa vào ý chí để chống đỡ.
Lúc này lại xuất hiện một vị tiên vương, trong lòng hắn bỗng nhiên nhụt chí...
Không phải là không có ý chí chiến đấu mà trên cơ bản, lực nguyên thần của hắn đã tiêu hao gần hết, nếu cứ tiếp tục cũng không làm nên chuyện gì.
Nhìn Tiên Quân đại viên mãn và Tiên Vương ở phía xa, trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ.
Bên tai vang lên những tiếng bàn tán.
Hắn nghe người ta nói Tiên Quân đại viên mãn kia tên là Vu Nhất Phổ.