Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Chạy thoát~  

 

"Mẹ nó, Vu Nhất Phổ thúc giục lệnh bài tối cao của chợ đen Tinh Quang để chạy thoát."  

 

"Mới đó đã sợ rồi sao?"  

 

"Vu Nhất Phổ thật xảo quyệt, phong tỏa không gian chợ đen, trong tay hắn ta có lệnh bài cấp cao của chợ đen nên có thể trốn thoát nhanh."  

 

Mọi người bàn luận sôi nổi.  

 

Mà Dương Bách Xuyên lại nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt kiếm Đồ Long, dốc hết toàn lực huy động bản nguyên của cây Ngũ Lôi Tử, một nhát kiếm chém tung về phía không trung.  

 

"Mở ra cho ta ~"  

 

"Bùm ~"  

 

Lần này, kiếm khí bạo phát trăm trượng, một nhát kiếm hướng về phía không gian chợ đen, hắn muốn cắt đứt không gian chợ đen này, phong toả thì sao chứ, với lực lượng cường đại trước mắt, dù sao cũng chỉ là không gian do trận pháp hình thành, vẫn có thể chém ra.  

 

Mà hiện giờ hắn gần như đang thiếu đốt lực lượng của chính mình.  

 

Mỗi một lần thúc giục kiếm Đồ Long đều tiêu hao một lượng lớn lực Nguyên Thần.  

 

Lực lượng bản nguyên của cây Ngũ Lôi tử cũng tiêu hao hơn phân nửa, nhất là một nhát kiếm này đã tiêu hao bảy mươi tám mươi phần, hắn không tin không thể phá vỡ nổi không gian chợ đen.  

 

Một đạo kiếm khí trăm trượng xuyên thủng bầu trời.  

 

Trong tiếng nổ vang, toàn bộ không gian chợ đen đầu tiên sáng lên chói mắt, sau đó đột nhiên trở nên tối sầm lại, tiếp đó phía chân trời sáng choang.  

 

"Mở ra rồi ~"  

 

"Một nhát kiếm thế mà có thể phá mở không gian chợ đen, tuy đây là không gian do trận pháp hình thành, nhưng không phải ai cũng có thể phá vỡ nó, người này thật dữ tợn."  

 

"Ai nói không được chứ, không biết chợ đen Tinh Quang này đã tồn tại bao lâu rồi, không gian độc lập do trận pháp hình thành cũng là đại trận cổ xưa, không thể tưởng tượng được hôm nay đã bị phá."  

 

"Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?"  

 

"Đợi lát nữa là có thể thấy rõ, trận pháp không gian bị phá vỡ, sương mù che đậy diện mạo ở đây tự nhiên sẽ biến mất......"  

 

"Mẹ kiếp... Nói như thế thì chúng ta cũng bị vạch trần, lão tử vẫn còn kẻ thù ở đây, không được, lão tử phải đi......"  

 

"Mẹ nó, lúc trước ta còn gài bẫy vài người, nếu mặt ta tức giận, đối phương vẫn không thể đánh chết ta......?"  

 

"Ta còn trêu chọc tiên nữ, xong đời, xong đời rồi, chuyện này sẽ bị vạch trần."  

 

"Chuyện của các người chẳng là gì cả, mẹ nó, ta vừa hạ gục một tên yêu tu, lúc này hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm ta đấy, xong đời rồi......"  

 

“……”  

 

"Xong đời rồi, sương mù đã tan hết......"  

 

"Chứng kiến mặt..."  

 

Trong lúc những người này nói chuyện, sương mù dày đặc bắt đầu tan biến.  

 

Sương mù dày đặc trên mặt mỗi người tán đi, bọn họ có thể nhìn thấy nhau.  

 

Lúc này, toàn bộ không gian chợ đen đang hỗn loạn.  

 

Không thiếu được chuyện có thù báo thù, có oan ôm oan.  

 

Nếu là trước kia, có một lớp sương mù dày đặc che đậy nên tất cả mọi người không biết nhau, cũng vẫn sẽ có phần kiêng dè, nhưng bây giờ tất cả đều rối tung lên.  

 

Lúc này, chợ đen Tinh Quang mới cũng kết thúc.  

 

Chưa nói đến sự hỗn loạn của chợ đen, sau khi nhát kiếm của Dương Bách Xuyên khai mở không gian, hắn rống to về phía Tuyết Hương: "Đi ~"  

 

Trong nháy mắt, hắn xông ra ngoài thông qua khe nứt giữa không trung.  

 

Tuyết Hương theo sát phía sau.  

 

Chỉ cần đi ra ngoài từ nơi này, tương đương với việc rời khỏi phạm vi tấn công của kẻ thù, nếu vẫn còn bị mắc kẹt bên trong như trước, có lẽ người chợ đen sẽ đến nữa.  

 

Chỉ cần ra ngoài, ít nhất là Tuyết Hương có thể an toàn.  

 

Hoặc có lẽ là có thể bảo toàn một mạng.  

 

Chỉ cần nàng ấy ngừng thiêu đốt lực lượng của chính mình thì vẫn còn hy vọng, nếu không cũng chỉ có một con đường chết.  

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên sốt ruột như lửa đốt, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.  


…… 

Advertisement
';
Advertisement