Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Chỉ là không một ai hay biết rằng, trong tay họ Dương lúc này đã không còn chiếc lá Ngũ Lôi nào nữa cả. Ban nãy dùng một lần cả năm lá, cũng phải cho người ta chút thời gian mới mọc lại được chứ.  

 

 

Ba Tiên Quân kia không dám đấu trực diện với Dương Bách Xuyên, thế là cả người rung lên, tiên nguyên mạnh mẽ tức khắc bao trùm khắp cơ thể, đồng thời dồn tiên nguyên về phía bàn tay, đặng lùi về sau vài bước, nhanh chân né tránh lưỡi kiếm sắc bén của Dương Bách Xuyên.  

 

Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến đội hình của ba Tiên Quân loạn hết cả lên. Họ lũ lượt thối lui, bay ra xa cả trăm mét, đề phòng nhìn Dương Bách Xuyên. Vì tới cả Tiên Quân cũng thấy sợ trước uy lực sấm sét mà Dương Bách Xuyên phóng ra.  

 

Đúng lúc này, cả người Dương Bách Xuyên chợt lóe lên, giây sau đã tới bên cạnh Tuyết Hương, hai mắt hắn đỏ ngầu, ra sức khuyên bảo: “Tuyết Hương, mau dừng lại, đừng đốt nữa, dừng lại đi...”

“Không có tác dụng.”  

 

Tuyết Hương truyền âm cho Dương Bách Xuyên, trong giọng nói không có bi thương, ngược lại rất thoải mái.  

 

“Ngươi… Ngươi thu nhỏ lại, đừng phản kháng, ta thu ngươi vào bình Càn Khôn.” Dương Bách Xuyên nói.  

 

Nếu Tuyết Hương phản kháng thì Dương Bách Xuyên không thu nàng vào bình Càn Khôn được. Điều kiện để thu vào bình Càn Khôn là cảnh giới phải thấp hơn hắn.  

 

Hiện tại cảnh giới của Tuyết Hương là Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, nếu nàng không phối hợp, Dương Bách Xuyên không thu vào được.  

 

“Đừng cố sức, ta sẽ không bỏ mặc ngươi chiến đấu một mình.” Tuyết Hường gầm lên, lao về phía tên Tiên Quân đại viên mãn kia.  

 

Dương Bách Xuyên không thể khuyên được Tuyết Hương, đành phải nghĩ cách rời khỏi nơi này. Hiện tại hắn không dùng được lệnh bài trong tay, không gian nơi này đã bị phong ấn.  

 

Cách duy nhất là phá không gian đi ra ngoài.  

 

Dương Bách Xuyên gầm lên, chém một kiếm về không trung.  

 

Kiếm khí bùng nổ, tiến vào bên trong chân trời, nhưng chỉ làm không gian dao động.  

 

Không phá được.  

 

Trong lòng hận cực kỳ, hắn biết tên Tiên Quân đại viên mãn rao bán Tuyết Hương kia đã ra lệnh phong tỏa không gian nơi này.  

 

Không còn cách nào khác, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần bắt lấy tên Tiên Quân đại viên mãn kia thì có thể ép hắn ta mở không gian ra ngoài.  

 

Tuyết Hương không còn nhiều thời gian.  

 

Dương Bách Xuyên vô cùng sốt ruột.  

 

Hắn đã dùng mọi cách nhưng đều không có tác dụng, không biết bây giờ phải làm gì.  

 

Hắn không thể chống đỡ được Tiên Quân hậu kỳ, nói gì đến việc bắt lấy Tiên Quân đại viên mãn.  

 

Giải phóng kiếm Đồ Long cũng chỉ áp chế được hai Tiên Quân, nhờ lá cây Tử Vân Ngũ Lôi thì hắn mới xử lý được hai Tiên Quân.  

 

Nhưng giờ hắn đã dùng hết lá cây Tử Vân Ngũ Lôi rồi, còn gì nữa đây?  

 

Sau đó hắn nghĩ ra một cách.  

 

Nhưng không biết có được hay không, đó là cây Tử Vân Ngũ Lôi.  

 

Tuy đã dùng hết lá cây, cần phải chờ mọc ra, nhưng sau lần xử lý linh hồn Càn Khôn, nắm được quyền khống chế bình Càn Khôn, hắn đã phát hiện ra bí mật trong đó.  

 

Dù là cây Tử Vân Ngũ Lôi hay linh đào hay nước Sinh Mệnh, thật ra đều là chí bảo do pháp tắc của bình Càn Khôn dựng dục.  

 

Chắc có thể sử dụng được.  

 

Chẳng qua hậu quả sẽ rất nguy hiểm, trực tiếp điều động một lượng lớn Ngũ Lôi từ hạt giống lực lượng pháp tắc sẽ làm cây Tử Vân Ngũ Lôi bị thương, nhưng hắn không còn cách nào khác.  

 

Nhưng vì Tuyết Hương, vì có thể rời khỏi nơi này, hắn không thể không vận dụng lực lượng căn nguyên của cây Tử Vân Ngũ Lôi.  

 

Hạ quyết tâm, Dương Bách Xuyên điều động lực lượng căn nguyên của cây Tử Vân Ngũ Lôi.  

 

Ngay sau đó đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay trái của hắn nóng lên, lực lượng cây Tử Vân Ngũ Lôi tản ra.  

Advertisement
';
Advertisement