Kỳ thật, Dương Bách Xuyên hiểu ý của Tuyết Hương là gì, đơn giản là cô nhóc này muốn nói với mình rằng nàng ấy thích hắn, nàng ấy khao khát tình yêu của loài người...
Hắn có thể hy sinh vì nàng ấy, nàng ấy cũng có thể làm điều tương tự. Tình yêu giữa hai người họ là bình đẳng, thế nên nàng ấy nguyện đốt cháy trái tim xao động của mình để chứng minh cho điều đó.
Chàng có thể liều cả mạng sống vì ta, vậy ta cũng có thể vì chàng mà từ bỏ sinh mệnh.
Đây là lý giải của nàng ấy về tình yêu của loài người. Nàng ấy không muốn để Dương Bách Xuyên gánh vác mọi thứ một mình, càng không muốn trở thành bình hoa luôn được người khác bảo vệ, nàng ấy cũng có chính kiến của riêng mình.
Thế nên dù phải tự thiêu cháy cả bản thân, nàng ấy cũng không muốn trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.
Chính điều ấy đã khiến Dương Bách Xuyên thấy vừa cảm động lại vừa sốt ruột trong lòng. Dù đã hét lớn hết mức gọi Tuyết Hương quay lại, nhưng hắn biết rất rõ một khi cô nhóc đó đã đưa ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không quay đầu. Thật đúng là một cô nhóc vừa khờ khạo lại ngây thơ.
“A a a!”
Nơi chân trời, Tuyết Hương hóa thành bản thể, trong tiếng hét dài, nàng ấy tự thiêu đốt tinh hoa sinh mệnh, chẳng biết dùng tới bí pháp gì mà lại có thể làm tu vi tăng lên một bước dài, nhảy vọt từ Hỗn Nguyên sơ phẩm lên tới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn.
Khí thế mạnh mẽ thổi quét khắp bốn phương.
“Tiêu rồi, thật không ngờ cô nhóc đó lại có cá tính tới vậy, ngoài cứng trong cũng cứng, nhãi ranh, mau cản cô nhóc đó lại đi, bằng không một khi tinh hoa sinh mệnh cháy hết, vậy chỉ còn mỗi nước hồn phi phách tán thôi.” Đúng lúc này, chim Thần Ma bỗng cất tiếng.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết chuyện này. Và hắn cũng hiểu suy cho cùng, vấn đề nằm ở tên Tiên Quân đã bán Tuyết Hương, cũng là tên đầu têu gây ra chuyện này, thế nên chỉ cần giết chết tên Tiên Quân chết tiệt đó là mọi chuyện sẽ kết thúc, họ cũng có thể thoát khỏi nơi đây.
Yêu tu cũng có tôn nghiêm của chính mình, bản thể của Tuyết Hương là côn long, trong người chảy dòng máu của thần long, mà huyết thống càng cao quý, tự tôn sẽ càng cao, thế mà nàng ấy lại bị xem như món hàng mà mua đi bán lại, có khác nào đụng vào vảy ngược của người ta đâu, không liều cả mạng báo thù mới là lạ đấy.
“Ha ha ha, bất ngờ thật đấy, nghiệt súc nhà ngươi vẫn còn sức nhảy nhót lung tung, thậm chí là muốn giết bản quân hả?”
Lúc này, Vu Nhất Phổ Tiên Quân nhìn thấy Tuyết Hương lơ lửng giữa trời, hơi thở nhắm thẳng về phía mình thì khẽ nhếch môi cười khẩy, chẳng chút e dè, sợ hãi, thế nhưng hắn ta lại tỏ ra khá kiêng dè Dương Bách Xuyên - người chẳng toát ra chút hơi thở pháp lực nào.
Về phần Tuyết Hương, dù khí thế đã đạt tới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, có điều trong mắt Vu Nhất Phổ lại kém xa hắn ta, không đáng để lo lắng.
Hơn nữa...
Đội cảnh vệ Tinh Quang đã tới rồi, tin chắc chỉ cần trở tay một cái là có thể trấn áp được con yêu nữ đó thôi.
“Mau tới bắt con nghiệt súc này đi!” Ngô Nhất Phổ quát lớn ra lệnh, xung quanh lập tức xuất hiện bốn tên Tiên Quân, là đội cảnh vệ Tinh Quang.
Hai trong số bốn Tiên Quân bật người bay tới, lao về phía Tuyết Hương, hai tên còn lại thì nhắm vào Dương Bách Xuyên.
Lúc này, kiếm Đồ Long trong tay họ Dương bỗng phát sinh biến đổi, ý muốn giết người trong lòng ngày càng mãnh liệt. Khi thấy hai tên Tiên Quân chẳng biết chui từ đâu ra đánh về phía mình, lần này hắn không chần chừ nữa mà chủ động tấn công, bởi hắn đang rất lo cho Tuyết Hương.
Thứ Tuyết Hương đang đốt cháy là sinh mệnh của nàng ấy, nên hiện tại hắn cũng không rảnh để ý tới mấy chuyện khác, chỉ biết thần cản thì giết thần, phật chắn thì giết phật. Không cần biết kẻ thù trước mặt là ai, Tiên Quân cũng vậy, thậm chí có là Tiên Vương, Tiên Đế... hắn cũng sẽ quyết chí xông lên. Ngoài ra, hắn cảm nhận được kiếm Đồ Long đã thay đổi, có lẽ nó sẽ mang tới cho mình một bất ngờ nào đó cũng nên.
“Kiếm Phá Không!”
Hắn vung tay, chém ngang về phía hai tên Tiên Quân đang phi như bay về phía này.
Kiếm khí tức khắc nổ tung, phát ra ánh sáng chói lòa tới đau cả mắt. Những người đang đứng xung quanh theo dõi trận chiến chỉ kịp thấy Dương Bách Xuyên vung kiếm chém một phát, lại khiến đám người đang chăm chú quan sát là họ chói đến nhắm tịt cả mắt.
“Ầm.”
Bên tai vang lên tiếng nổ rung trời thúc giục họ mở mắt ra xem, sau đó phát hiện hai tên Tiên Quân đã bị đẩy lùi về sau hơn mười mét.
“Trời ạ!” Có người sợ hãi cảm thán.
“Chỉ một nhát kiếm đã ép tận hai Tiên Quân hùng mạnh phải thối lui, rốt cuộc đó là thứ kiếm khí gì vậy?”
“Thanh kiếm đó đúng là tuyệt thế vô song!”
“Đẩy lùi thôi mà, chẳng lẽ mấy người không thấy hai vị Tiên Quân chẳng chịu chút tổn thương nào hết hả?”
“Nói cũng đúng.”
“...”
Không bàn tới đám người đứng ngoài hóng hớt bàn tán kia nữa, mặc dù Dương Bách Xuyên có thể dùng một nhát kiếm đẩy lùi hai gã Tiên Quân, nhưng trên mặt hắn lại chẳng có chút biểu hiện gì gọi là vui mừng, bởi vì hai người kia chỉ bị ép lùi về sau mà thôi, trong khi mục đích của hắn là giết chết chúng cơ.