Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 “Ôi ~ Vậy có nghĩa Tiên Quân kia chính là người của chợ đen Tinh Quang, người kia xong đời rồi.”  

 

 

“Ở chỗ này mà còn có thể tùy ý lên giọng như vậy, Tiên Quân kia khiến ta nhớ tớ một người ~”  

 

“Là ai vậy?”  

 

“Vu Nhất Phổ, chưởng đà của chợ đen Tinh Quang, nghe đồn Vu Nhất Phổ là người từ một thế lực cao cấp nào đó ở Tiên Giới, tọa trấn tại Tiên Vực Hỗn Loạn, mở ra chợ đen Tinh Quang, hiện tại xem ra lời đồn có thể là đúng.”  

 

“Vậy cũng quá không biết xấu hổ đi? Làm như vậy ở địa bàn nhà mình chẳng khác nào bắt nạt người khác?  

 

“Bắt nạt thì sao, ai bảo gia thế nhà người ta lớn.”  

 

“Sớm nghe nói chợ đen Tinh Quang đang lén lút mua bán người, xem ra là thật ~”  

 

“Vậy thì cũng bình thường, ai bảo nơi này là Tiên Vực Hỗn Loạn chứ, nắm đấm lớn thì đương nhiên có thể coi trời bằng vung, đây không phải minh họa rõ nhất hay sao?”  

 

“Nói cũng đúng, người kia đen đủi, xem ra hôm nay phải uống máu ở chợ đen rồi.”  

 

“Chẳng thế thì sao, nghe đồn vệ binh Tinh Quang ai nấy đều có tu vi Tiên Quân, người kia có mạnh tới đâu thì cũng chỉ có thể chặn được một Tiên Quân, cùng lắm thì hai, ba người...”  

 

“Ta thấy cũng chưa chắc, vật màu xám trong tay người kia không biết là yêu thú gì nhưng có thể khiến Tiên Quân lùi bước, muốn giết hắn cũng không dễ đâu.”  

 

“Haha, chợ đen Tinh Quang có thể nổi danh ở cả cái tiên thành hỗn loạn, sao có thể không có cường giả tọa trấn? Chắc chắn là có Tiên Vương, không chừng còn có cả Tiên Đế.”  

 

“Ngươi cho rằng Tiên Vương với Tiên Đế là cải trắng à? Cả tiên thành Hỗn Loạn này cũng chẳng được mấy người.”  

 

“Ta dám đánh cuộc, chắc chắn chợ đen Tinh Quang có cường giả mạnh hơn Tiên Quân tọa trấn.”  

 

“Đừng nói nữa, cẩn thận bị nghe thấy, liên lụy chúng ta...”  

 

...  

 

Mặc dù trên mặt những người này có sương mù che chắn, không sợ bị nhìn ra, nhưng khi nhắc tới chợ đen Tinh Quang thì vẫn rất sợ hãi.  

 

Dương Bách Xuyên thì sao?  

 

Hắn không quan tâm được nhiều như vậy, dù sao cũng đã ra tay, sợ hãi cũng không có tác dụng.  

 

Lúc này chỉ có một con đường để đi.  

 

Mặc dù đối phương đang gọi người, nhưng hắn biết người này cũng kiêng kỵ hắn.  

 

Không quan tâm nữa, trước tiên cứu Tuyết Hương ra khỏi lồng sắt rồi tính sau.  

 

“Ầm ~”  

 

Lại một kiếm.  

 

Lồng sắt không hề tổn hại.  

 

“Đừng... Ngươi đi mau, mặc kệ ta, ngươi đấu không lại bọn họ...”  

 

Tuyết Hương rơi nước mắt, nàng vô cùng lo lắng.  

 

“Nha đầu ngốc đừng nói chuyện, ta có thể cứu ngươi ra ngoài, vài kẻ cướp mà thôi, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta ở đây.” Dương Bách Xuyên an ủi Tuyết Hương.  

 

Ngay sau đó hắn chửi mắng kiếm Đồ Long: “Phế vật, có mỗi cái lồng sắt rách cũng không chém được, cần ngươi có tác dụng gì?”  

 

“Ầm ~”  

 

Mắng xong hắn lại chém xuống, lần này hắn đã dùng tới Càn Khôn Tôi Thể Quyết, dốc toàn bộ sức lực.  

 

Sau tiếng nổ vang lớn, chữ khắc trên lồng sắt sáng lên nhưng vẫn không bị phá vỡ.  

 

“Ong ong...”  

Advertisement
';
Advertisement