Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Chỉ trong nháy mắt, U Minh Cốt biến dạng.  

 

 

Khung xương tà ác đỏ đậm có cảm giác như có máu thịt.  

 

Đương nhiên máu thịt này không phải chân thật mà là mái xám, giống như con mèo lớn mà Hoa Nương triệu hoán.  

 

Quan trọng hơn, sinh vật U Minh mà Hoa Nương triệu hồi đều hóa thành lực lượng dung hợp lên khung xương, nhìn vô cùng oai phong.  

 

Nhưng còn hắn triệu hoán thì…  

 

Thành công nhưng không thích hợp cho lắm!  

 

Cốt Yêu Hoa Nương triệu hoán thành công, phong cách triệu hoán khác hoàn toàn với hắn.  

 

U Minh đứng trước mặt hắn hóa xương thành một con lợn.  

 

Chính là con lợn béo mà hắn nhìn thấy lúc vừa bước vào trận đồ.  

 

Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng hôi khí trong lốc xoáy sinh vặn vẹo, giờ xem ra không phải, đây là sinh vật U Minh do hắn triệu hoán đến.  

 

Quá khó tin.  

 

U Minh Cốt là một khung xương người cánh chim.  

 

Sau khi hắn triệu hồi sinh vật U Minh ra thì biến thành một con lợn béo.  

 

Ngoại trừ cánh chim ba đầu ra, trên trán mọc thêm một chiếc sừng thì nó trông y hệt một con lợn.  

 

CMN đây mà là sinh vật U Minh hả?  

 

U Minh giới có lợn hả?  

 

Dương Bách Xuyên nhìn sinh vật béo đến mức bụng xệ xuống đất, trái tim tan vỡ.  

 

Con lợn U Minh này thật sự có thể chiến đấu được hả?  

 

Rõ ràng U Minh Cốt là khung xương hình người siêu ngầu, nhưng sau khi triệu hoán thành công, hoàn toàn biến thành một con lợn.  

 

Sau đó con lợn lại bò đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, loe lên đùi hắn.  

 

“A ~”  

 

Dương Bách Xuyên gào lên, đá vào bụng con lợn béo này.  

 

Nhưng thần kỳ ở chỗ lúc hắn đá vào bụng con lợn béo này không phát ra âm thanh nào cả, chân hắn như rơi vào một miếng bọt biển mềm mại…  

 

Và bi kịch xảy ra…  

 

Dương Bách Xuyên bị bụng của lợn béo bắn ngược lại.  

 

“Ầm…”  

 

Bụng của con lợn béo giống như một chiếc lò xo cỡ lớn bắn ngược ra ngoài, Dương Bách Xuyên bị đánh văng lên trên tường, sau đó kêu thảm thiết rồi nằm bệt dưới sân.  

 

Cảm giác cơ thể như tan thành từng mảnh vậy.  

 

Không có chút pháp lực nào, không chút phòng bị và bị một con lợn bắn ngược ra ngoài.  

 

Tiếng kêu thảm thiết của Dương Bách Xuyên khiến Cảnh Xán, Lạc Dương, chim Thần Ma giật mình.  

 

Ba người còn tưởng có kẻ địch kéo đến.  

 

Kết quả lúc nhìn thấy Dương Bách Xuyên, mỗi người có một phản ứng khác nhau.  

 

Cảnh Xán sốt sắng hỏi: “Xuyên Tử, chàng không sao chứ?”  

 

Dương Bách Xuyên chảy máu miệng, được Cảnh Xán đỡ dậy: “Ta không sao.”  

 

Lạc Dương ngạc nhiên nhìn vào trong phòng, rồi mới nhìn Dương Bách Xuyên, nhưng chưa nói gì bởi nàng ta biết Dương Bách Xuyên không bị thương.  

 

Chim Thần Ma thấy Dương Bách Xuyên bị vậy thì cười ha ha: “Ha ha ha, cười chết mất thôi, sao ngươi ngu ngốc thế nhỉ?”  

 

Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn nó, rồi dẫn mấy người vào phòng. Khi chim Thần Ma nhìn thấy con lợn béo thì ngẩn ngơ, sau đó cười phá lên.  

 

“Còn cười nữa ta nhổ sạch lông chim trên người ngươi.” Dương Bách Xuyên nói.  

 

Ai ngờ được sinh vật U Minh đầu tiên mà hắn triệu hoán lại là thứ này cơ chứ.  

 

Lần đầu triệu hoán hoàn toàn thất bại.  

 

Chim Thần Ma cười xong rồi nghiêng đầu nói: “Ngươi không cần phải uể oải, không phải ngươi đã thành công hay sao? Khống chế khung xương, còn triệu hoán được sinh vật U Minh đầu tiên, đây là một khởi đầu tốt.  

Advertisement
';
Advertisement