Chim Thần Ma nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Kiến thức hiểu biết về cốt yêu rải rác ở trong đầu lão tử đã được khai thác hết rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bộ xương này có thể triệu hồi sinh vật đến từ U Minh, trên lý thuyết thì có thể giúp chúng ta lui tới giữa hai nơi. Nhưng bây giờ tiểu tử ngươi suy nghĩ đến chuyện này thì hơi quá sớm rồi, liệu có thể sử dụng bộ xương này để đi đến U Minh hay không thì cũng là chuyện của sau này, và tất nhiên là cần cơ duyên và thực lực."
"Hiện tại, ngươi vẫn phải tìm cách khống chế bộ xương này trước, sau đó mới tính đến những chuyện khác, sau này hãy nói, bây giờ chúng ta đã đến Tiên Thành hỗn loạn, tiểu tử ngươi nghĩ cách khống chế bộ xương này, khi nào có khả năng tự bạo thì thì ngươi mới có thể đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, lão tử sẽ ra ngoài tìm cách chữa trị Đạo Nguyên cho ngươi..."
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế, à đúng rồi, trong khoảng thời gian này Lạc Dương không có gì bất thường không?"
"Ngươi đang lo lắng về ý thức Ma Thần trong cơ thể nàng ta sao?" Chim Thần Ma hỏi.
"Chứ còn chuyện gì nữa." Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt.
Chim Thần Ma nói: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, trận chiến vừa rồi, bản thân ý thức Ma Thần đã nhảy ra chiến đấu với cốt yêu, kết quả tiểu tử ngươi lại không đứng đắn, không đỡ được đòn cuối cùng, không chỉ Tiên thể của Lạc Dương bị thương mà ý thức Ma Thần còn thảm hơn, có lẽ phải mất một năm rưỡi mới hồi phục được. Đúng lúc ngươi ngươi có thể lợi dụng khoảng thời gian yên tĩnh này để nghiên cứu bộ xương, nếu thành công, thực lực phát huy chắc chắn sẽ không yếu hơn thực lực trước kia của ngươi, càng thích hợp để sinh tồn trong Tiên Vực hỗn loạn."
Sau khi nói chuyện với chim Thần Ma xong, Dương Bách Xuyên cũng bế quan, hắn biết những gì con chim lắm lông nói là đúng.
Điều quan trọng nhất đối với hắn trước mắt là phải có thực lực.
Bởi vì Càn Khôn Đạo Nguyên trong khoảng thời gian ngắn không thể hồi phục, vậy nên hắn chỉ có thể tập trung vào việc nghiên cứu cốt yêu.
Thật ra trong logng hắn cũng tràn đầy hứng thú với bộ xương đỏ thẫm này, hay nói đúng hơn là hắn có hứng thú với việc triệu hồi sinh vật U Minh mà con chim lắm lông kia đã nói.
Trận chiến với cốt yêu Hoa Nương ngày hôm đó đã khắc sâu vào ký ức của hắn.
Bây giờ thì tốt rồi, cốt yêu Hoa Nương đã bị hắn tiêu diệt với cái giá phải trả là Càn Khôn Đạo Nguyên bị phế đi một nửa, hay nói đúng hơn là hắn đã giết chết linh hồn ý thức của cốt yêu Hoa Nương, còn lấy được bộ xương này.
Theo như lời chim lắm lông nói, thứ này bây giờ là một bộ xương bảo vật vô chủ, nếu hắn khống chế được thì nhất định thực lực sẽ tăng lên đáng kể.
……
Trong phòng, Dương Bách Xuyên đặt bộ xương đỏ thẫm vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi, dựa theo những gì chim Thần Ma nói, hắn trực tiếp dùng sức mạnh Nguyên Thần để cố gắng kết nối với bộ xương yêu dị này.
Lúc đầu hắn nghĩ chắc là rất khó khăn, nhưng ai ngờ, thế mà sau khi truyền sức mạnh Nguyên Thần vào trong xương, bộ xương trong tay hắn đột nhiên bộc phát ra một màu đỏ thẫm kỳ lạ.
Nếu nhìn kỹ thì thấy trên đó xuất hiện Minh Văn, từng dòng Minh Văn liên kết thành một mảng, trải rộng khắp bộ xương, trông có vẻ thần bí còn kèm theo tà khí.
Cũng giống như Minh Văn mà cốt yêu Hoa Nương bộc phát ra ngày hôm đó, trông rất hoàn mỹ và hoàn toàn tự nhiên.
Nhìn chằm chằm vào từng Minh Văn trên khung xương, ý thức của Dương Bách Xuyên ngưng tụ thành một đường, đột nhiên hướng về phía bộ xương.
Như thể xuyên qua một bức tường một lần, ngay sau đó hắn phát hiện mình đang ở trong một thế giới trắng xoá, sau đó khung cảnh chuyển đổi dường như đã xuất hiện tại một ngôi làng......
Khắp nơi đều là tiếng la hét, tiếng kêu khóc...
Có Tiên nhân đang giao đấu, ảnh hưởng đến toàn bộ ngôi làng.
Cũng có những Tiên nhân đang quan sát, nhưng không ai trong số họ giúp bảo vệ những người phàm trong ngôi làng kia.
Có một nữ tử đang khổ cực cầu xin, van cầu những người mà trong lòng nàng coi như Thần Minh hãy cứu lấy người trong làng, tha cho bọn họ, bọn họ đều là người vô tội......
Nhưng cuộc chiến không dừng lại, như muốn huỷ thiên diệt địa, tất cả đã bị hủy hoại, từng người trong lòng lần lượt chết đi, cuối cùng nữ tử cũng mang theo oán khí mà chết...
Dương Bách Xuyên đột nhiên hiểu ra, vì sao cốt yêu Hoa Nương kia lại muốn hại người.
Tiên Vực Hỗn Loạn là một nơi rộng lớn vô tận, có vô số sinh linh, cả người tu luyện lẫn người phàm.
Trong bất kỳ thế giới nào trên đời, chỉ cần có vạn vật sinh linh thì sẽ có người phàm, nhưng rất ít người biết về sự tồn tại của người tu luyện, phạm vi diện tích nơi người phàm sinh sống nhỏ hơn rất nhiều so với người tu luyện......
Ở đây, có vẻ như người phàm sinh sống nhiều hơn.
Ví dụ như cảnh tượng mà hắn đang thấy, chính là điển hình của việc thần tiên đánh nhau, người phàm chịu khổ. Hoa Nương chỉ là một nữ tử bình thường, nhưng dù là người phàm thì cũng có suy nghĩ, cũng có khát vọng sinh tồn.
Nhưng trong mắt những Tiên nhân đang giao chiến kia, người phàm chỉ như con kiến, người phàm bị bọn họ đánh nhau làm liên lụy mà chết đến nỗi chảy máu thành sông. Hoa Nương và rất nhiều người phàm khác quỳ xuống cầu xin, xin những Thần Minh đang đánh nhau đừng làm liên luỵ đến bọn họ...
Nhưng bất kể là những người đang quan sát cuộc chiến hay những người đang đánh nhau đều không ai nghe thấy lời cầu xin tuyệt vọng của họ, kết quả là trong ngôi làng chất đầy xương trắng như núi, oán khí ngút trời.