Với hắn mà nói, chuyện này thật sự rất quan trọng, bởi Liễu Linh Linh đang ở tại U Minh Giới, thế nên hắn phải tìm hiểu mọi vật mọi việc về U Minh Giới mới được. Lần này tình cờ chạm trán một kẻ khiến cả đám suýt đi đời nhà ma là Cốt Yêu Hoa Nương đã giúp hắn nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Dù cho căn nguyên đưa tới việc này chính là vì lòng tốt tràn đầy của mình, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy rất đáng.
Theo những gì hắn biết từ trước tới giờ thì U Minh Giới là một thế giới vô cùng thần bí, tất cả những hiểu biết hắn về nó đều tới từ những lời đồn thôi, nhưng nhờ lần đụng độ Cốt Yêu Hoa Nương này mà hắn đã có cơ hội hiểu nhiều hơn về sinh vật cõi âm, nói thật thì trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy khá là kích động.
Đồng thời, sự việc lần này cũng là một lời cảnh tỉnh dành cho hắn rằng sống ở đời không nên hành xử theo cảm tình và đôi khi chính lòng tốt của bản thân sẽ đẩy tính mạng của hắn vào nguy hiểm.
Nhưng lần này là ngoại lệ, bởi vậy thì hắn mới có cơ hội tìm hiểu về sinh vật ở U Minh Giới.
Dương Bách Xuyên lấy bộ xương - bản thể của Cốt Yêu Hoa Nương ra, đặt xuống trước mặt chim Thần Ma, nghiêm túc nhìn nó, nói: “Quạ à, mau nói cho ta biết, chuyện Cốt Yêu Hoa Nương có thể triệu hồi sinh vật cõi âm hay đúng hơn là sinh vật U Minh Giới là thế nào vậy? Có phải có liên quan tới bộ xương bản thể của nàng ta không? Chuyện này cực kỳ quan trọng với ta đấy.” Hai chữ “quan trọng” cuối cùng được Dương Bách Xuyên nhấn mạnh.
Chim Thần Ma ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Dương Bách Xuyên nghiêm túc tới vậy, có điều chim Thần Ma cũng hiểu biết đôi chút về quá khứ của họ Dương, biết rằng hồi còn ở dưới trần gian, đã từng có một cô gái vì hắn mà chết... Cũng vì vậy mà thằng nhóc này cứ canh cánh chuyện đó trong lòng, tới nỗi hóa thành tâm ma.
Chim Thần Ma nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên, thở dài: “Ta biết thể nào thằng nhóc nhà ngươi cũng sẽ hỏi như vậy mà, đúng là theo lý thuyết, sau khi chết đi, linh hồn sẽ tiến vào U Minh Giới, chỉ cần là sinh linh ở cõi dương thì dù là người phàm hay tu sĩ, sau khi qua đời, linh hồn sẽ lại trở về cõi âm.
Nhưng trong việc này vẫn có sự khác biệt về mặt bản chất, người đời thường truyền tai nhau rằng kiếp sau làm trâu làm ngựa, hay sao đó tương tự... Kỳ thật là đang ám chỉ sau khi linh hồn tiến vào cõi âm sẽ có cơ hội chuyển thế làm người hoặc làm súc sinh... Ngắn gọn thì có cả thảy sáu cửa để lựa chọn.
Lý do những câu nói đó rất thịnh hành ở nhân gian là vì thân xác người phàm quá yếu đuối, cuộc đời lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ khoảng vài thập niên, mà ông trời lại có đức hiếu sinh, nên sau khi chết, linh hồn của người phàm sẽ được bảo tồn hoàn chỉnh, sau đó dựa theo số mệnh đã định để giành lấy cơ hội đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng tu sĩ thì khác, ông đây cũng biết kha khá về quá khứ của ngươi, biết thằng nhóc nhà ngươi rất để ý tới nữ nhân tên Liễu Linh Linh kia, nhưng trước mắt có một vấn đề rất lớn là nữ nhân của ngươi đã bước chân vào con đường tu tập, và phàm là người tu hành, linh hồn sau khi chết không bao giờ còn nguyên vẹn, mà một khi linh hồn không hoàn chỉnh - tức phá hồn của người tu hành tiến vào U Minh Giới sẽ không có cơ hội tiến vào luân hồi, thế nên mới nói khả năng đó vô cùng mỏng mảnh, thế nên thằng nhóc nhà ngươi cũng không cần cố chấp tới vậy đâu, đúng không?”
Vừa nghe vậy, mặt mày Dương Bách Xuyên lập tức biến sắc: “Ý của ngươi là dù nàng ấy có vào được U Minh Giới thì cũng sẽ chết sao?”
“Không hẳn, hồn phách phân ly chỉ xảy ra với những người tu hành, chỉ cần từng tiến vào con đường tu luyện, vậy thì sau khi mất mạng nơi dương gian, hồn của người đó sẽ biến mất, nhưng phách vẫn có thể xuống U Minh Giới, vì phách mới là khởi nguyên của cõi âm, còn hồn lại đại diện cho cõi dương.
Người xưa thường nói hồn phi phách tán, nhưng trên thực tế, sau khi tu sĩ chết đi, hồn sẽ tán, còn phách mới tới được cõi âm, chỉ là người đời không biết mà thôi. Tóm lại, cách nói hồn phi phách tán có nghĩa rằng phách tiến vào cõi âm, còn hồn tiêu tán ở cõi dương, và nghe đồn trong tình huống này, người đó sẽ không bao giờ có cơ hội tiến vào sáu cửa luân hồi, thế nên có nói hồn phi phách tán, tan thành mây khói cũng không sai. Chỉ mỗi phách tiến vào U Minh Giới tương đương với đã chết, khi đó, phách sẽ biến thành sinh vật thuộc về cõi âm.
Thế nên thằng nhóc nhà ngươi đừng nhớ thương nữa, hồng nhan tri kỷ của ngươi đã tiến vào U Minh Giới từ lâu, sợ là đã biến thành sinh linh dưới đó rồi, không còn là nàng ta của ngày xưa cũ nữa đâu, cần gì phải chấp niệm tới vậy chứ?”
Dương Bách Xuyên nghe xong thì im lặng cả nửa ngày, sau đó lại hỏi: “Chẳng lẽ chỉ cần là tu sĩ thì một khi chết đi ở cõi dương, hồn đều sẽ tiêu tán, bất kể tu vi có cao cường cỡ nào hả? Thật sự không có ngoại lệ nào sao?”
Chim Thần Ma nghiêng đầu ngẫm ngợi, nói: “Kỳ thật cũng không phải ai cũng như vậy, theo lý thuyết những tu sĩ có tu vi từ Kết Đan tới Nguyên Anh thì có thể hồn phách sẽ vẫn còn nguyên vẹn, bởi khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, hồn phách sẽ hòa nhập với nhau, chỉ là đại đa số tu sĩ không biết mà thôi, nhưng xác suất cực kỳ nhỏ.”
“Tu vi của Liễu Linh Linh là Kim Đan, nhưng còn chưa vượt qua tiểu thiên kiếp, làm gì tới được Nguyên Anh.” Dương Bách Xuyên vội nói.
“Chưa vượt quá tiểu thiên kiếp?” Chim Thần Ma ngạc nhiên nói.
Dương Bách Xuyên lại mở miệng: “Đúng vậy, lúc trước linh khí trên đại cầu rất loãng, dẫn tới pháp tác cũng nảy sinh vấn đề, rất nhiều người phải đến Sơn Hải Giới để độ tiểu thiên kiếp, nhưng nàng ấy lại không thành công, nên nếu nói chính xác thì còn chưa được xem là Kim Đan nữa.”
“Nếu vậy, nhất định nàng ta đã xuống cõi âm rồi.” Chim Thần Ma gật đầu đáp.
“Nói một chút về bộ xương này đi, rốt cuộc Hoa Nương đã làm cách nào để triệu hồi sinh vật cõi âm vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi, trong mắt ánh lên tia sáng hy vọng.
Chim Thần Ma nhìn bộ xương màu đỏ đã hóa nhỏ lại cỡ nắm tay, bảo: “Ha, tuy lần này, Đạo Nguyên của thằng nhóc nhà ngươi gặp nạn, nhưng lại giành được bộ xương của vua vạn cốt này, âu cũng là tạo hóa an bài. Thứ này hả, nếu ngươi có thể biến nó thành thứ bản thân dùng được, vậy sẽ là một món vũ khí khủng bố đấy...”