"Tiểu sư thúc!" Lạc Dương nhảy lên, bắt lấy Dương Bách Xuyên.
"Khụ khụ." Sau khi đứng vững, Dương Bách Xuyên vươn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, trên trán lại chảy đầy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu.
Lần này hắn bị thương không hề nhẹ. Cứ tưởng bản thân có thể đánh ngang tay với Hoa Nương, không ngờ lại tính sai, đúng hơn là hắn đã đánh giá thấp Hoa Nương rồi. Luồng sáng màu máu ban nãy tượng trưng cho sức mạnh tà ác to lớn, nó nhân lúc hai bên va chạm mà lén chui vào người hắn, hiện trong cơ thể hắn đã loạn thành một cục.
"Không sao, gặp chút rắc rối thôi, sức mạnh của kẻ nghiệt chướng kia lẻn vào người ta, khá là khó đối phó, ta cần thời gian giải quyết chúng." Dương Bách Xuyên cố nói hết câu, sau đó không thèm để ý tới chuyện khác mà lập tức ngồi phịch xuống đất, bắt đầu ra tay đào bới sức mạnh tà ác vừa chui vào người mình.
Kỳ thật Lạc Dương cũng có khác gì đâu?
Nãy nàng ta cũng gặp bất lợi, bị thương, nên tất nhiên biết rất rõ cảm giác khi bị sức mạnh tà ác chui vào người mà Dương Bách Xuyên nói ra sao.
Hiện Dương Bách Xuyên đã không còn tâm trí đâu mà lo nghĩ tới những điều khác, khoanh chân ngồi xuống, xem chừng muốn vận công để chèn ép cũng như luyện hóa sức mạnh tà ác kia. Từ sau khi luồng sức mạnh đó tiến vào cơ thể, Dương Bách Xuyên phát hiện lần đầu tiên sức mạnh Càn Khôn Đạo Nguyên của hắn gặp phải đối thủ. Những nơi nó đi qua chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, nó quậy đục nước trong cơ thể hắn, khiến con đường vận chuyển sức mạnh bên trong loạn xà ngầu hết cả lên. Nếu còn kéo dài sẽ mang tới hậu hoạ khôn lường.
Đầu tiên, Dương Bách Xuyên thúc giục cửa U Đô, nếu là sức mạnh tà ác âm u, vậy theo lý thuyết thì cửa U Đô có khả năng hấp thu lấy nó mới phải.
Trong lần va chạm trước, cửa U Đô và chuông Đông Hoàng ở bên ngoài đột ngột bị ánh sáng máu của Hoa Nương chia cách, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc hắn sử dụng cửa U Đô để tiêu diệt sức mạnh tà ác trong người.
Trước đó hắn từng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Công tới để luyện hóa, rồi lại phát hiện sức mạnh tà ác này có khả năng chống lại sức mạnh Càn Khôn, nói cách khác thì hai bên rơi vào trạng thái giằng co, thế nên hắn mới chuyển qua cửa U Đô...
Có điều tình hình dường như vượt quá sức tưởng tượng của Dương Bách Xuyên, thể theo những lần sử dụng trước thì sau khi cửa U Đô mở ra, sức mạnh tăm tối sẽ lập tức bị hấp thu, nhưng lần này có vẻ là gặp trúng đối thủ mạnh rồi. Bởi sau khi cửa U Đô bật mở, lực hút dạng lốc xoáy lại chẳng thể hút được bao nhiêu sức mạnh tà ác, mà chỉ có một chút xíu xiu như kéo tơ lột kén vậy.
Điều ấy khiến Dương Bách Xuyên sợ hoảng hồn, rốt cuộc là sức mạnh quái quỷ gì thế, sao bá đạo quá vậy?
Phái Càn Khôn Tạo Hóa Công ra luyện hóa thì rơi vào thế giằng co, mở cửa U Đô để hấp thu thì lại nhỏ giọt, chẳng thấm vào đâu.
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Vấn đề là bây giờ Dương Bách Xuyên cũng chẳng nghĩ ra được ý gì hay, chỉ đành cố hết sức tiêu diệt sức mạnh tà ác trong người. Cũng may là sau khi cửa U Đô mở ra, mặc dù không hút được bao nhiêu sức mạnh tà ác, nhưng lại có thể kiềm hãm sự phát triển của luồng sức mạnh, khiến nó trở nên ổn định, hay nói đơn giản là không cho nó hóa ác thêm nữa.
Theo tình hình này, tuy không thể hấp thu hết toàn bộ trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ diệt trừ được nó, chỉ là không biết phải tốn hết bao lâu thôi.
Trước mắt Dương Bách Xuyên cũng chẳng còn cách nào khác, đành tạm chấp nhận phương án hấp thu từng chút một này thôi. Sức mạnh của Càn Khôn Tạo Hóa Công có thể đánh ngang tay với sức mạnh tà ác cũng là một kiểu thắng lợi, dù cửa U Đô "ăn" có hơi chậm, nhưng cũng là một hướng giải quyết.
***
Lúc này, người chịu nhiều áp lực nhất có lẽ là Lạc Dương, theo tình hình trước mắt thì Dương Bách Xuyên đã tạm thời đánh mất sức chiến đấu, kế tiếp chỉ còn mình nàng ta chống đỡ, nhưng nàng ta cũng bị thương, có điều hiện tại đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Tuy phía xa xa còn có một Cảnh Xán đứng chờ, nhưng Lạc Dương không hề suy xét tới nàng ta, bởi hiện Cảnh Xán chỉ là một Đại La, kéo nàng ta vào chuyện này chẳng khác nào bảo nàng ta đi chết cả.
Không còn cách nào khác, Lạc Dương đành nhắm mắt lại.
Khí thế của Cốt Yêu tăng vọt, xem chừng có vẻ tức giận lắm, hẳn là bị vị tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên này chọc tức nổ phổi rồi.
Lạc Dương cười khổ trong lòng: "Với hiện trạng bây giờ, ta có xông lên cũng là tự tìm đường chết... Hầy, thôi vậy, cùng lắm thì đồng quy vu tận."
***
Phía bên kia, Cảnh Xán thấy Dương Bách Xuyên bị thương thì vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, lại phát hiện Dương Bách Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần, bèn cố nhịn xuống, không làm phiền tới hắn, bởi nàng ta biết lúc này Dương Bách Xuyên đang tự chữa thương cho mình.
Có điều sau khi thấy Lạc Dương lao ra phía trước chắn cho hai người, Cảnh Xán lo lắng không thôi, do dự hồi lâu vẫn mở miệng hỏi chim Thần Ma: "Chim Thần Ma đại nhân, ngài mau nghĩ cách gì đi, chứ ta thấy Lạc Dương cũng ngăn không nổi Cốt Yêu kia đâu."
"Yên tâm, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện đâu, trên người Lạc Dương còn có ý thức Ma Thần hiện hữu cơ mà, nó sẽ không đứng nhìn Lạc Dương chết đâu, cứ chờ mà xem, tới thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, kiểu gì ma đầu đó cũng nhảy ra thôi, hiện tại hai người họ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nó tuyệt đối không trơ mắt nhìn Lạc Dương tử vong." Chim Thần Ma nói với giọng khẳng định.
Nghe vậy, Cảnh Xán vui vẻ hỏi tiếp: "Nghĩa là chúng ta có thể tiêu diệt được Cốt Yêu đúng không?"