Đồng thời hắn cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết: “Aaaaa ~”
Ba mươi cốt yêu dân làng kia gặp họa.
Hoa Nương rõ ràng là cốt yêu cường đại nhưng không có nghĩa là ba mươi người kia cũng vậy.
Sự cường đại của trứng Côn Bằng, lúc trước ngay cả ý thức Ma Thần cũng bị trấn áp, nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy ra trứng Côn Bằng cũng phải tránh né, huống chi là những cốt yêu này.
Dương Bách Xuyên tin những cốt yêu này chắc chắn không mạnh bằng ý thức Ma thần.
Dưới ánh sáng vàng rực rỡ, hai – ba mươi cốt yêu không thể tránh thoát được kim quang chói rọi, bọn họ lần lượt hét thảm rồi hóa thành từng bộ xương trắng, là xương trắng có màu trong suốt.
Da thịt bọn họ rõ ràng là dùng pháp lực hóa thành, căn bản không ngăn được ánh sáng của trứng Côn Bằng, từng bộ xương bắt đầu tan biến.
Chớp mắt, tất cả đều chết dưới ánh sáng vàng, hoặc nói đúng hơn là trong tay Dương Bách Xuyên.
Khi những tia ánh sáng chiếu rọi, sương trắng tan đi, không gian vặn vẹo.
Ngay sau đó, tất cả sương trắng đều tan biến.
“Ảo trận đã bị phá ~” Chim Thần Ma nói.
Dương Bách Xuyên nhìn về phía chân trời, quả nhiên cảnh vật chung quanh thay đổi rất lớn.
Hai – ba mươi cốt yêu của thôn dân tan biến, sau khi sương mù trắng xóa tan đi, ba người Dương Bách Xuyên mới nhìn rõ bộ dáng thực sự của nơi này.
Lúc này họ đang ở trong một hố sâu khổng lồ.
Một hố sụt lớn có đường kính khoảng hơn vạn mét.
Nhìn bầu trời trên đỉnh đầu cách xa hàng vạn mét, bầu trời chỉ như một cái nắm tay, đủ để thấy nơi này sâu như thế nào.
Nhưng Dương Bách Xuyên dùng Càn Côn Nhãn quan sát, nhìn không sót thứ gì, hắn có thể tính diện tích ước chừng của cái hố này.
Xung quanh nổi lên từng đợt gió lạnh, sát khí và oán khí ngút trời.
Đáng sơn nhất là cách họ hàng trăm mét, xương trắng cao khoảng một nghìn mét hiện ra, cỗ oán khí ngút trời tản ra hơi thở khiến người ta phải run rẩy.
Dương Bách Xuyên đáp xuống đất, hắn hít sâu một hơi nhìn núi xương trắng cao một nghìn mét, nhịp tim đập thình thịch.
Mặc dù, ánh sáng của trứng Côn Bằng tỏa ra đã giết chết hai – ba mươi cốt yêu của thôn dân, nhưng Dương Bách Xuyên không nghĩ Hoa Nương sẽ bị giết, vừa rồi Hoa Nương hóa thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất, không tiêu tan như những thôn dân kia.
Phá vỡ ảo trận, nhìn rõ được cảnh diện thật sự.
Nhưng không có nghĩa rằng họ đã an toàn.
“Mọi người cẩn thận, Hoa Nương chắc chắn vẫn chưa chết.” Dương Bách Xuyên nhắc nhở Lạc Dương và Cảnh Xán.
Hắn vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung chuyển, giống như lần hắn vào thôn trước đó.
“Rắc rắc…”
“Ầm ầm ầm…”
Âm thanh không ngừng vang lên.
Lạc Dương nói: “Cái núi xương kia đang di chuyển ~”
Dương Bách Xuyên và Cảnh Xán nghe thấy vậy thì nhìn qua, lúc này tất cả đều nhìn thấy núi xương trắng cao mấy nghìn mét, những bộ xương trắng lăn lóc trên đỉnh núi ~
Giống như có thứ gì đó đang chui ra ngoài.
“Lùi về sau ~”
Khoảng cách vài trăm mét là quá gần, Dương Bách Xuyên hô lên.
Cả ba kéo dài khoảng cách ra xa một nghìn mét mới dừng lại.