Ba người biến sắc, vừa quay đầu thì cửa thôn đã biến mất, chỉ còn lại sương mù dày đặc.
Lúc này nỗi lòng của Dương Bách Xuyên vô cùng chua xót.
Có lòng hỗ trợ, cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Lần này hắn cảm nhận được sự tồn tại của kết giới.
Hiển nhiên Hoa Nương mới là vấn đề, nhưng hắn thực sự không hiểu vấn đề đó là gì?
Rõ ràng hắn không phát hiện bất cứ hơi thở gì trên người Hoa Nương, thậm chí Càn Khôn Nhãn cũng không nhìn ra gì, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện. Âm thanh vừa rồi là tiếng Hoa Nương bị đánh, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng ta đã không thấy, chứng tỏ có vấn đề.
Ngay sau đó sương mù xuất hiện.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối lại.
Lòng tốt của hắn biến thành mầm tai họa.
Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên hét lên: “Ngươi là người hay quỷ?”
“Quan trọng không?”
Một giọng nói đáp lại từ trong sương mù.
“Rất quan trọng.” Dương Bách Xuyên gằn giọng nói.
“Khà khà khà… Vậy để ngươi chết thống khoái chút nhé, không người không quỷ.”
Dứt lời, sương mù tản ra, nữ tử kia lại xuất hiện.
Vẫn là bộ dáng lúc trước, nhưng khác ở chỗ bên cạnh nàng ta có thêm mấy chục người, ba người trong số đó là ba gã ác nhân đã bị hắn giết chết lúc cứu nàng ta.
Những người khác thì có già có trẻ, có nam có nữ, đều là người bình thường.
Nhưng thật sự chỉ là người bình thường ư?
Hiển nhiên không phải.
Đến tận lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa nhìn thấy được thực lực của nữ tử này, thậm chí cả những thôn dân bên cạnh nàng ta, bọn họ nhìn như người bình thường.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết tuyệt đối không phải là người thường, hắn không nhìn ra chứng tỏ tu vi của hắn vẫn còn kém.
Chim Thần Ma từng nói bất cứ sinh linh nào xuất hiện trong Tiên Vực hỗn loạn cùng không cần ngạc nhiên, nhưng hắn không ngờ bọn họ lại chạm trán sớm như vậy.
“Qụa Đen, có nhìn ra gì không?” Dương Bách Xuyên truyền âm hỏi chim Thần Ma.
“Không, nhìn qua thì bọn họ giống Nhân tộc, nhưng giờ nhìn kỹ thì đúng là không phải Nhân tộc ‘bình thường’.” Chim Thần Ma nói.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, tăng sức cảnh giác, nếu thật sự phải liều mạng thì cũng không còn cách nào khác.
Quan trọng hơn đến tận bây giờ hắn vẫn chưa làm rõ đối phương là người hay yêu.
Lạc Dương cũng cau mày, Cảnh Xán cũng vậy, hơi sốt ruột xen lẫn mù mịt, hiển nhiên bọn họ cũng không biết lai lịch của đối phương.
Dương Bách Xuyên không thèm nghĩ nữa, quát to: “Tiểu gia cứu ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy hả? Không sợ thiên lôi trừng phạt hả? Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, đừng giả thần giả quỷ dọa người, ta không sợ ngươi đâu.”
“Khặc khặc khặc, thần minh đại nhân nóng vội thế, nếu đã vậy nô gia cũng không khách sáo nữa.” Nữ tử tên Hoa Nương lên tiếng.
Nàng ta ra lệnh: “Các thôn dân đứng lên đi, chăm sóc vài vị thần minh đại nhân đến thôn chúng ta làm khách.”
Nghe vậy Dương Bách Xuyên lấy làm lạ, còn vào thôn nữa hả?
“Rõ.” Âm thanh rung trời vang lên.
Những âm thanh này nghe không giống như 2-30 người, mà giống như ngàn vạn người vậy.
Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì mặt đất bắt đầu chấn động, một luồng khí thế áp lực xuất hiện trong không khí.
Chim Thần Ma giật mình hét lên: “Đây là ~ Má ơi, tại sao lại gặp phải thứ này chứ, thảo nào không nhìn ra chân thân, thì ra là thứ quỷ này, giờ thì phiền phức rồi đây.”