Cả thế giới yên tĩnh lạ thường, không chỉ nhìn không thấy bất cứ thứ gì, mà còn chẳng có chút âm thanh nào.
Dương Bách Xuyên biết những kẻ xuất hiện ở đây ban nãy toàn là sản phẩm của ảo tưởng. Chỉ cần hắn tìm được tâm ma đang ẩn mình trong bóng tối, tiêu diệt nó, trận Nhiếp Hồn này ắt sẽ tự động biến mất.
Hiện tại, ngoại trừ hắn thì có vẻ tất cả những người khác đều đã rơi vào thế giới ý thức của bản thân, và khả năng cao là vẫn chưa nhận ra bản thân đã chìm vào thế giới ý thức huyền ảo. Thế nên những người khác không thoát nổi, càng không thể tìm thấy cách phá giải.
Chỉ có ý thức của hắn là thanh tỉnh. Sự hiện diện của Hắc Liên đã bảo vệ thần hồn của hắn, vì vậy tâm ma huyền ảo không tài nào mê hoặc được tâm trí hắn, cùng lắm chỉ có thể nhốt hắn lại trong thế giới huyền ảo.
Chính vì lẽ đó, hắn có thể đối đầu trực diện với tâm ma huyền ảo, và đương nhiên điều này cũng liên quan mật thiết tới việc ngai vàng mà hắn ngồi nằm ở vị trí cao nhất.
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên lẳng lặng đứng tại chỗ, nhắm chặt hai mắt, phóng thích Tâm Khiếu Thiên Phú, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của thế giới xung quanh. Hắn biết nhất định tâm ma sẽ ra tay với mình, thế nên phải đề cao cảnh giác.
Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói làm lơ tất cả, tất cả chỉ là chuyện nhỏ của chim Thần Ma, tức là vào những lúc thế này, tuyệt đối không được sợ hãi, bằng không sẽ thất bại thảm hại. Trái lại, nếu hắn không sợ gì hết, coi tất cả như không khí, vậy sẽ có cơ hội kiềm chế được tâm ma.
Cũng vì vậy mà tuy Dương Bách Xuyên đã rơi vào bóng đêm vô tận, nhưng tâm trí lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn biết tuyệt đối không được hoảng, một khi dao động, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Hắn vừa thả lỏng tâm thần, cảm nhận sự thay đổi xung quanh, sau lưng bỗng chấn động mãnh liệt.
“Hự!”
Cảm giác đau đớn tột độ ập tới, như thể có thứ vũ khí sắc bén nào đó đã đâm xuyên qua tim hắn từ phía sau.
Hắn nhanh tay tung chưởng phản công, thế mà lại đánh trúng không khí, bởi phía sau không bất cứ sinh vật nào cả. Dù biết tất cả chỉ là ảo giác do ý thức huyền ảo tạo nên, vết thương nơi ngực hoàn toàn không có thật, nhưng cơn đau thấu tim đó lại chân thật vô cùng.
Tức là hắn phải xem cả cảm giác đau như không khí, nhất định phải nhớ như in trong đầu, bởi một khi hắn cho rằng bản thân bị đâm xuyên tim thật, vậy đời hắn xem như tiêu tùng.
Lúc này, tên đánh lén lại biến mất lần nữa.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng ngó lơ vết thương do bị đánh lén trên ngực, vì không quan tâm tới vết thương mới là phương pháp đúng đắn nhất để đối phó với ảo ảnh.
Quả nhiên, chỉ cần không để ý tới, cơn đau trên ngực sẽ lập tức biến mất.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết bản thân đã bị thương thật, có điều không phải có thể, mà là thần hồn.
Không thể nào sai được, bởi hắn có thể cảm nhận được rất rõ điều đó.
Chỉ là biết cũng chẳng làm được gì, vì hắn chưa tìm ra vị trí ẩn nấp của tâm ma trong bóng tối.
Xem ra tâm ma đó tính chơi trò đánh lén, ỷ vào bóng đêm tăm tối để từ từ đùa chết mình.
Không được, không thể để hắn ta nắm mũi dẫn đi như vậy.
Bằng không, chẳng sớm thì muộn, thần hồn của hắn cũng sẽ bị vờn tới chết.
Não bộ Dương Bách Xuyên lập tức hoạt động hết công suất, nghĩ cách ứng phó.
Hiện tại, hắn đang ở trong thế giới ý thức, bên trong trận Nhiếp Hồn, cũng là sân nhà của tâm ma. Đúng lúc này, trong đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng, nếu ý thức của mình đã tỉnh lại, nghĩa là có thể sử dụng vào món bảo bối khác, đúng không?
Tỷ như Thần Thông Thiên Phú Thần Hồn, chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô, hoặc là tượng bản mạng?
Tóm lại là không thể tiếp tục chịu thiệt thế này nữa.
“Ầm.”
Lại một đòn tấn công nữa ập tới.
Sau lưng Dương Bách Xuyên đột ngột bị trúng một chưởng cực mạnh, khiến hắn té lộn nhào về phía trước. Cảm giác của hắn lúc này là cơ thể như sắp vỡ thành trăm mảnh đến nơi.
“Mả cha nhà ngươi!” Lúc này, Dương Bách Xuyên không nhịn nổi nữa, há miệng chửi thề một câu.
Kẻ địch ẩn mình trong bóng tối, âm thầm đánh lén, không để lộ chút dấu vết hay tiếng động gì, vậy thì hắn biết trốn đường nào, mà cũng chẳng có cách gì đề phòng.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, tự thôi miên bản thân hãy quên đi cảm giác đau đớn hiện tại…
Quả nhiên, cơ thể lại lành lặn như ban đầu.
Coi ngựa sống như ngựa chết mà chữa vậy!
Dương Bách Xuyên chuẩn bị dùng thử chuông Đông Hoàng.
Suy nghĩ thoáng lé lên trong đầu, hắn thử gọi chuông Đông Hoàng xuất hiện. . .
“Boong…”
Tiếng chuông quen thuộc vang lên.