Vừa mắng chim Thần Ma vừa vỗ cánh đậu lên vai Tuyết Hương.
Sau đó Dương Bách Xuyên hít sâu ngồi xuống vương tọa.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên cảm thấy mọi thứ trong đại điện trở nên mơ hồ.
Sau đó không gian vặn vẹo.
Hắn cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức dần chìm vào bóng tối vô hạn, sau đó ngủ sau.
Một lúc sau, một tiếng sét động trời vang lên.
“Rắc… Ầm…”
Dương Bách Xuyên mở to mắt, nhưng hắn phát hiện mình vẫn ngồi trên vương tọa.
Dưới vườn tọa, trên 18 vương tọa hai bên trái phải của hắn, người quen đều xuất hiện.
Tuyết Hương, Đinh Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn, Hình Uyên Minh và điện lão bên cạnh ông ta, còn có Kim Quy tiên nhân và hộ vệ đều ở đây. Mỗi người chiếm một chiếc ghế hoàng kim, ngay cả chim Thần Ma cũng ngồi xổm trên vai hắn.
Dương Bách Xuyên đứng bật dậy, tức giận nhìn Tuyết Hương và Mông Điềm: “Không phải ta đã bảo các ngươi hộ pháp hay sao? Sao các ngươi cũng ngồi xuống vậy hả?”
Thật ra lý do hắn nhờ vngười Tuyết Hương và Mông Điềm làm hộ pháp cho mình là vì không muốn để hai người họ dấn thân vào nguy hiểm, nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện trong lúc bản thân chợp mắt, họ đã leo lên ngai vàng trên đại điện ngồi từ đời nào.
Hành động này khiến Dương Bách Xuyên tức điên, gân cổ rống lớn với hai người.
Giờ thì hay rồi, cả ba đều đã yên vị trên ngai vàng, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người cùng bị nhốt trong thế giới ảo tưởng của biển ý thức, đúng không?
Nhưng chẳng hiểu sao hắn cứ có cảm giác không đúng ở đâu đó, tiếc thay trong lúc nhất thời hắn không tài nào nghĩ ra nổi.
Bấy giờ, thấy hắn quát tháo mình, trên mặt hai người kia lập tức hiện rõ vẻ bối rối, vội vàng đứng bật dậy khỏi ma ỷ trong vô thức. Tuyết Hương chỉ bình tĩnh liếc nhìn Dương Bách Xuyên, lặng im không nói, còn Mông Điềm thì lắp bắp thưa: “Sư tôn, bọn con… bọn con…” Mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên bỗng quay sang trách chim Thần Ma: “Con chim mất dạy kia, không phải ngươi bảo có ngươi canh chừng rồi hả? Sao lại thành ra thế này?”
“Khà khà, chuyện này không thể trách ta nha, ta nói họ cũng đâu có nghe.” Chim Thần Ma há miệng cười khằng khặc.
Dương Bách Xuyên càng nghĩ càng thấy lạ, lại tạm thời lại không tìm ra được điểm bất thường. Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy đầu ong ong hết cả lên, kế tiếp, hắn cảm nhận được ánh sáng đen do Hắc Liên tỏa ra từ biển ý thức.
Sau một thoáng sững sờ, Dương Bách Xuyên cảm giác đầu óc thanh tỉnh hơn hẳn…
Tiếp đó…
Dương Bách Xuyên ngây ra, chợt nhớ tới chuyện lúc trước. Lúc này, hắn biết mình đã trúng chiêu, cũng còn may là có Hắc Liên ở trong biển ý thức, sau khi được được hào quang vô hình soi sáng, suy nghĩ hắn trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường nằm ở đâu…
Hắn đoán hiện tại bản thân đã bước vào thế giới ý thức huyền ảo. Và Tuyết Hương, Mông Điềm cùng chim Thần Ma trước mặt hắn đây đều có vấn đề, hay đúng hơn là căn bản không phải ba người họ.
Tỷ như Mông Điềm, giờ hắn ta là đệ tử thứ tư của hắn, theo đạo nghĩa tôn sư trọng đạo, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, nếu hắn đã dặn Mông Điềm bảo vệ cơ thể của họ, chắc chắn hắn ta sẽ không dám làm trái lại.
Tương tự, với sự hiểu biết của hắn về Tuyết Hương, nếu hắn bảo cô nhóc ấy hộ pháp cho mình, nhất định nàng ấy sẽ nghe theo, ra sức bảo vệ thật tốt.
Về phần chim Thần Ma, nó đã đồng ý với hắn sẽ canh chừng Mông Điềm và Tuyết Hương, kết quả lại phạm phải sai lầm đơn giản như vậy, nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý, mặt khác, lúc nói chuyện với hắn, chim Thần Ma rất ít khi xưng “ta”, thay vào đó toàn gào mồm hô “ông đây”, vậy mà lần này lại tự xưng “ta”...
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên hoàn hồn, tất cả những chuyện diễn ra trước mắt không phải sự thật, mà do… Hắn đã tiến vào thế giới ý thức huyền ảo.
Có điều, thú thật, tới tận lúc này, hắn vẫn cảm thấy những chuyện mình nhìn thấy vô cùng chân thật, tới cả cơ thể cũng có vẻ tràn ngập sức sống.
Ngoại trừ những điểm bất hợp lý nêu trên của Tuyết Hương, Mông Điềm và chim Thần Ma thì vẫn còn một chỗ khác thường nữa là tất cả những người khác đều có mặt tại đây, quan trọng nhất là có thể đứng dậy khỏi ma ỷ.
Hắn nhớ rất rõ chim Thần Ma từng nói rằng một khi ngồi xuống ma ỷ sẽ không thể đứng dậy, bởi ý thức của người đó đã rơi vào thế giới ý thức huyền ảo. Nếu không có người đánh thức hoặc giết chết tâm ma trong thế giới ý thức huyền ảo thì sẽ không tỉnh lại được.