Mặc dù mọi người không cảm nhận được sự hiện diện của pháp lực trên cánh cửa, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc không có nguy hiểm gì. Đinh Hòa Bình bước tới yểm hộ áp trận, một Đại La tiến lên phía trước, đẩy cửa.
Về phần Dương Bách Xuyên, hiện hắn đang bận truyền âm hỏi chim Thần Ma: “Quạ này, ngươi có đọc được ma văn kia không?”
“Bớt nói nhảm, ông đây là chim Thần Ma số một ba giới đó, sao lại không biết chứ?” Chim Thần Ma giãy nảy lên, như thể vừa bị sỉ nhục nặng nề vậy.
“Nếu biết thì đừng ở đó nói nhảm nữa, mau giải thích cho ta nghe ma văn đó có ý gì đi?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng.
“Ba chữ trên cùng là điện U Vương, còn đồ đằng trên cửa là về một ma thú khuyển của Ma tộc, tên là si mị khuyển, dòng chữ nhỏ trên cửa là một lời nhắc nhở, nói ngắn gọn thì là những kẻ dám xông vào điện U Vương hãy tỏ lòng tôn kính tuyệt đối với U Vương, không được phép thể hiện chút khinh nhờn nào, bằng không sẽ phải gánh chịu lời nguyền rủa của Ngài.” Chim Thần Ma giải thích cho Dương Bách Xuyên hiểu.
“U Vương là ai?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.
“Cái này thì sao ông đây biết được, khả năng cao là một chức danh nào đó thôi, Ma tộc cực kỳ sùng bái kẻ mạnh có thực lực, nên chuyện lấy cho mình một danh hiệu nghe oai hùng một chút cũng bình thường mà.” Chim Thần Ma truyền âm, giọng tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Ầm…”
Đúng lúc này, một loạt âm thanh rền vang truyền tới. Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, phát hiện cửa cung đã mở ra. Không có gì nguy hiểm hay bất thường nào ập tới như họ tưởng tượng, khung cảnh bên trong tối đen như mực.
“Thưa đại tông sư, hình như không có gì nguy hiểm hết.” Đinh Hòa Bình hét lớn báo cáo.
“Vậy mau tiến vào, nhớ bảo mọi người đề cao cảnh giác.” Dương Bách Xuyên ra lệnh.
Sau đó, đoàn người lần lượt bước vào điện U Vương trước mặt. Tới khi tiến vào trong, họ mới phát hiện trong này tối hơn họ nghĩ rất nhiều. Họ gần như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể xác định được rằng diện tích của tòa cung điện này vô cùng lớn… Còn chuyện lớn tới cỡ nào thì tối quá, họ không ước chừng được.
Nơi này tăm tối đến độ dù có là tiên nhân thì cũng chẳng thể nào thấy rõ được hoàn cảnh ở chỗ này. Dương Bách Xuyên thử dùng Càn Khôn Nhãn để kiểm tra tình hình trong cung điện, nhưng vẫn tối mờ tối mịt như cũ, trong phạm vi gần hắn có thể nhìn thấy chỗ mọi người đang đứng, chỉ là rất mơ hồ, miễn cưỡng thấy được loáng thoáng bóng dáng của họ, còn những chỗ xa hơn thì toàn một màu đen kịt, có thể nói là đen hơn cả không gian Hắc Liên nữa.
Hắn hướng mắt về phía cửa, phát hiện nhóm Phương Tịnh Thiên cũng tiến vào theo, và kỳ lạ hơn là chẳng biết từ bao giờ cửa cung điện đã biến mất.
“Châm tiên hỏa…” Dương Bách Xuyên lớn tiếng ra lệnh.
Sau đó, mọi người lập tức đồng loạt thả tiên hoả ra lòng bàn tay. Chỉ trong chớp mắt, họ cuối cùng cũng nhìn thấy được toàn cảnh khu vực nơi đám đông đang tụ tập.
Nhưng tiên hoả của mỗi người chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi ba thước, dẫn tới cảnh vật ngoài bốn thước vẫn tối đen như mực.
Nhóm Mông Điềm cũng có thể phóng lửa, chẳng qua là ngọn lửa màu xanh lục, đây là điểm khác biệt giữa quỷ tiên và tiên nhân.
Chợt, Dương Bách Xuyên phát hiện trong đám đông hình như có mấy chỗ không châm tiên hỏa.
Nhất thời trong lòng thấy hơi không vui.
Giờ phút này, ngay cả những quỷ tiên của Mông Điềm, thậm chí là đám Phương Tịnh Thiên vào sau cũng đã châm tiên hỏa, thế mà trong tầm mắt của hắn vẫn còn kẻ cứng đầu không chịu làm theo.
Hắn trầm giọng, hỏi trách: “Sao mấy người không phóng thích tiên hỏa? Mau châm lửa đi chứ, tiên hỏa không chỉ giúp chúng ta soi đường mà còn đề phòng được những mối nguy hiểm không thấy rõ đấy.”
Ở nơi nằm trong phạm vi hơn mười mét trước mặt có bảy, tám người đang đứng, bao gồm cả nam lẫn nữ.
Đúng lúc này, Bảo Thuận Quang chợt mở miệng: “Bẩm chủ nhân, tất cả mọi người đều nghe lệnh phóng tiên hỏa ra mà, chẳng hay chủ nhân đang nói chuyện với ai vậy?”
“Là mấy người bọn họ…” Dương Bách Xuyên tức giận quát, nhưng chưa nói hết câu thì đã im bắt, hai mắt cũng trợn trừng đầy kinh ngạc.
Bởi chỉ trong một cái chớp mắt, bảy, tám người không chịu phóng thích tiên hoả đã biết mất tăm mất tích.
Rõ ràng lúc vừa nghe thấy Bảo Thuận Quang nói tất cả đã châm tiên hỏa hết, hắn lập tức giơ tay chỉ về phía bảy, tám người đó, thế mà nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
Hắn đánh mắt nhìn quanh quanh một vòng, quả nhiên lúc này ai cũng chăm chú phóng tiên hỏa, chỉ duy nhất bảy, tám người ban nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sao lại thế này?
Dương Bách Xuyên dám chắc bản thân không nhìn lầm, rõ ràng mấy người kia từng xuất hiện giữa đám đông, hơn nữa nhất định không phải ảo giác, bởi hắn nhìn bằng Càn Khôn Nhãn, nên tuyệt đối sẽ không sai.
Nhưng bây giờ lại không nhìn thấy người đâu hết…
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ..
Câu hỏi của Bảo Thuận Quang khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy tê dại da đầu, chẳng lẽ thật sự gặp phải quỷ sao?