Nghe có vẻ quen thuộc nhưng không biết là người phương nào?
Hoặc có lẽ căn bản không phải là người
Tất cả mọi người dừng lại và nhìn kỹ về phía trước.
Tiếng bước chân lộc cộc từ xa tiến đến gần......
Cuối cùng, một bóng người xuất hiện trong vầng sáng mờ ảo, đứng cách đám người Dương Bách Xuyên bọn họ trăm mét.
Khung cảnh ở nơi này mờ mịt, tầm nhìn cũng chỉ được 100 mét.
Hơn nữa, từ lúc vừa mới tiến vào, tất cả mọi người đều phát hiện không thể sử dụng tiên thức ở đây, đây có lẽ là quy tắc hạn chế nào đó.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên lại nở nụ cười trên khóe miệng.
Bởi vì bản thân có mắt Càn Khôn, ở nơi này, người khác bị hạn chế tiên thức, hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng thật giả và những chỗ xa hơn thông qua mắt Càn Khôn.
Cho nên Dương Bách Xuyên thấy phía sau người này còn có bảy, tám người chạy tới.
Những người này không ai khác chính là đám người Phương Tĩnh Thiên của Hoả Vân Các.
Hiển nhiên, bọn họ là những người đầu tiên rời khỏi quảng trường, ba phe thế lực trong nhóm mọi người tách ra đi theo hai hướng khác nhau, nhưng lúc này cũng đến cùng một chỗ.
Nhìn vào điểm này, chứng tỏ các đường phố của Ma Thành này đều nối thông bốn phương.
Đương nhiên, đám người này của Hoả Vân Các gặp bọn họ ở đây vào lúc này không phải là vấn đề, vấn đề là bọn họ bị truy đuổi......
Bị thứ gì đó đuổi theo chạy tới đây, hơn nữa nhân thủ còn thiếu đi vài thị vệ cấp Đại La.
Điều này cho thấy đã nhân lực đã có tổn thất lớn.
Dương Bách Xuyên giễu cợt trong lòng, đáng đời bọn họ, đã nói tất cả đi cùng nhau, ở đây mọi người phải đoàn kết mới có thể an toàn, nhưng không ai thèm nghe mà cứ thích phản trời.
Thế này chắc nhục lắm nhỉ?
Đáng!
Ngay sau đó, đồng tử của Dương Bách Xuyên co lại, trong mắt Càn Khôn của hắn nhìn thấy phía sau đám người Phương Tĩnh Thiên có một đám mây đen rất lớn.
Bọn họ chính là bị những đám mây đen này truy đuổi.
Trong chớp mắt, người đầu tiên đã đến trước mặt đám người Dương Bách Xuyên.
Đó là một gã thị vệ cấp Đại La bên cạnh Phương Tĩnh Thiên.
"Cứu mạng...... Đinh đại sư, cứu mạng đi…"
Người này hét lên cầu cứu trước mặt đám người Dương Bách Xuyên với vẻ mặt sợ hãi, nhìn có vẻ là bị doạ sợ mất mật rồi.
Đinh Hoà Bình tiến lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong lúc đặt câu hỏi, ông ta vung tay về phía người này, một đạo Tiên Nguyên đánh trúng người này giúp ổn định tâm trí của hắn ta.
Đúng lúc này, không đợi người này kịp trả lời, đám người Phương Tĩnh Thiên cũng đã đến trước mặt nhóm Dương Bách Xuyên bọn họ.
"Phương Các chủ, xảy ra chuyện gì vậy?" Diêu Bất Ngôn hỏi.
"Có một ma hồn thượng cổ truy đuổi bọn ta......"
Trong lúc nói chuyện, Phương Tĩnh Thiên cũng có vẻ mặt vô cùng sợ hãi, khi đến trước mặt đám người Dương Bách Xuyên, ông ta có vẻ hơi xấu hổ.
Dù sao, vừa bắt đầu hành trình mà ông ta đã không tuân theo thỏa thuận ban đầu là cùng tiến cùng lui với mọi người.
Không xấu hổ mới là lạ.
"Đáng đời ~" Biên Long nói thẳng.
"Khụ khụ~ Mọi người đi nhanh đi, ma hồn thượng cổ rất khó đối phó, đánh không tan, diệt không xong, ta đã tổn thất mấy tên thuộc hạ rồi." Phương Tĩnh Thiên không quan tâm đến lời chửi bới của Biên Long phía đối diện, cũng chỉ có thể tự trách ông ta mà thôi, vừa mở miệng đã kêu mọi người mau chạy đi.
"E là không đi được rồi ~" Dương Bách Xuyên nheo mắt nói.
Hắn vẫn luôn quan sát xung quanh.
Lúc này, phía trước và phía sau đường phố bây giờ đều đã xuất hiện những đám mây đen.
Bọn họ đã bị bao vây.
Chẳng mấy chốc, phía trước và phía sau đều đã bị mây đen bao phủ, đích thật không còn đường nào có thể đi được.
Khi Dương Bách Xuyên lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn thấy những đám mây đen xuất hiện trong tầm mắt.
Hoặc có lẽ đó hoàn toàn không phải là một đám mây đen, mà là ma khí nồng nặc.
Trong chớp mắt, Ma khí ở hai đầu đường phố đều biến mất.
Không còn gì tồn tại.
Như thể chưa từng có thứ gì xuất hiện vậy.
Mặc dù Đinh Hoà Bình vẫn còn tức giận đám người Phương Tĩnh Thiên, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình không thể phát hoả, ma khí vừa mới xuất hiện đã vô cớ biến mất, ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.