“Thời trẻ nghe người phụ trách Luyện Khí bộ nói hắn nghi ngờ Lạc Dương đại nhân bị kẻ thù hãm hại lọt vào tử địa nào đó, cho nên người phụ trách Luyện Khí bộ đã đi đến nơi đó tìm kiếm Lạc Dương đại nhân.
Lần này đi chưa từng trở về, lại nói người phụ trách Luyện Khí bộ được Lạc Dương đại nhân cứu một mạng, muốn báo ân, cực kỳ trung thành và tận tâm với Lạc Dương đại nhân, là người có tình có nghĩa…”
“Chủ nhân, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Bảo Thuận Quang dừng lại, vung tay lên, cánh cửa của phòng nhỏ mở ra.
Dương Bách Xuyên đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện bọn họ đi vào trong một động thiên nhiên rất lớn, nhiệt độ rất cao, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy hồ dung nham cuồn cuộn.
“Chủ nhân, chúng ta còn phải xuyên qua hang động tự nhiên này, đầu bên kia là nơi ở chân chính của phân bộ Tiên Minh Luyện Tạo, ở nơi đó có hơn 3000 người, đều là Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận Pháp sư, Con Rối sư, Phù Chú sư, những người đó mới là lực lượng trung tâm của Tiên Minh Luyện Tạo.” Bảo Thuận Quang vừa đi vừa nói.
Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Lão Bảo, sao các ngươi không lựa chọn ở trên đất bằng? Ở nơi này cho dù tiên khí đầy đủ cũng không tốt lắm? Ở lâu rồi không sợ buồn chết hả?”
Bảo Thuận Quang cười nói: “Chủ nhân, ngài có chút không biết, đợi lát nữa đến nơi ngài sẽ thích, ta chỉ có thể nói nơi này có một thiên địa khác, xuyên qua đoạn đường này là đích đến.
Trên thực tế nơi này là một thiên hố khổng lồ, địa lý hoàn cảnh được thiên nhiên ban tặng, tiên linh khí của mấy chục dặm xung quanh đều hội tụ về nơi này, đây là một phúc địa hiếm có.”
Khoảng 10 phút sau, hai người xuyên qua một huyệt động thiên nhiên rất lớn, sau đó hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời, mở mắt ra hắn phát hiện mình đã xuất hiện ở nơi hoa thơm chím hót.
Đúng như lời Bảo Thuận Quang, nơi này là một thiên hố khổng lồ.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy ở chỗ này có núi có sông có từng, mặc dù núi không quá lớn nhưng cũng là núi, bởi vì như vậy nên mới hình thành hoàn cảnh độc đáo.
Linh khí thiên địa vô cùng sung túc, gấp mười mấy lần bên ngoài, hoa thơm chim hót giống như tiên cảnh.
Ở chỗ này cũng có tiên nhân, có người ngồi đả tọa ở bờ sông, có người ngồi khoanh chân trên đại thụ, có người đang tu luyện thuật pháp…
Dọc đường đi đều có người chào hỏi Bảo Thuận Quang, có vẻ địa vị không tệ.
Vốn dĩ Bảo Thuận Quang định giới thiệu Dương Bách Xuyên, nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn lại, hắn không muốn quá phô trương, sau này những người này sẽ từ từ quen thuộc.
Hoàn cảnh nơi này rất tốt, rất an tĩnh, là nơi tu luyện tốt, Dương Bách Xuyên cũng muốn tu luyện hẳn hoi một lần, không muốn bị người làm phiền.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng đầy đủ, nhưng lại có một tầng khí lưu ly bao phủ bên trên, nơi bọn họ ở là một hầm hình chữ nhân, giống như thiên hố hình chiếc thuyền.
Dựa theo lời của Bảo Thuận Quang, khí lưu ly bao phủ trên thiên hố hình thành trận pháp kết giới, nhìn từ đáy thiên địa có thể nhìn đến phía chân trời, nhưng bên ngoài nhìn không thấy, cũng không tìm thấy nơi này, cho nên nơi này vô cùng an toàn.
“Chủ nhân, ta dẫn ngươi đến đạo tràng tu luyện của Lạc Dương đại nhân, dù sao nơi đó cũng không có người ở, lãng phí linh khí dày đặc ~”
“Được!”
Hai ngươi đi đến chỗ sâu nhất của thiên hồ, dừng trước một hồ nước, trước hồ nước là một thác nước cực lớn.