Đúng lúc này, trong đầu hắn chợt nghĩ tới linh hồn Càn Khôn.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết sự tồn tại của Hắc Liên sẽ không gây ra tổn hại gì cho hắn, nghĩa là mâu thuẫn kia chẳng qua chỉ là một loại cảm giác nội tâm mà thôi.
Trước kia, Hắc Liên từng nói hắn giống như ký chủ của nàng, và nàng không thể tách khỏi hắn, mà nếu vậy thì có khác nào bị giam cầm đâu.
Dương Bách Xuyên không biết u nàng sẽ tan biến hay gặp phải rắc rối gì khác, nhưng nếu được, hẳn thật sự rất muốn giúp nàng một tay.
Có điều hôm nay, sau khi quen biết linh hồn Càn Khôn, Dương Bách Xuyên đã có cái nhìn khác về chuyện của Hắc Liên.
Hắn nghĩ thầm trong lòng để khi nào tìm cơ hội hỏi thăm linh hồn Càn Khôn về chuyện của Hắc Liên xem sao.
Với cả bây giờ hắn có tận ba người thầy xuất sắc chỉ dạy cho mình, tính ra cũng đâu có lỗ.
xưk
Quả nhiên, nhờ có sự chỉ dẫn của linh hồn Càn Khôn mà hắn đã nhìn thấy được một chút thuộc tính của minh văn đạo phù. Theo thời gian, hắn ngày càng hiểu hơn về thuộc tính này, thậm chí đã đạt đến trình độ có thể sao chép lại minh văn bên trên vào đầu...
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu sau, Dương Bách Xuyên bất ngờ mở bừng hai mắt.
Lúc này, hắn đã thành công in sâu vào đầu nguyên vẹn minh văn đạo phù, đồng thời nhận thức sơ bộ cũng như cảm nhận được sức mạnh không gian.
Nhìn cục đá hình thoi phát ra ánh sáng trắng ấm áp, hay đúng hơn là minh văn đạo phù trong tay, khoé miệng Dương Bách Xuyên vô thức cong lên.
Hắn biết, từ giờ trở đi, có khối minh văn đạo phù này trong tay, hắn có thể liên tục nghiên cứu cũng như trải nghiệm phù chú.
Có một điều mà con chim mất dạy nói rất đúng, nếu trong tay sở hữu một minh văn đạo phù, vậy chẳng khác nào giành được cả một núi bảo vật. Trước mắt, tuy hắn chỉ lĩnh hội được chủ yếu là sức mạnh không gian, nhưng từ minh văn đạo phù này có thể dẫn xuất ra vô số loại đạo phù khác, biến thành đủ dạng sức mạnh diệu kỳ, có điều chuyện này còn dựa vào khả năng lĩnh ngộ của hắn nữa.
'Tạm thời, hắn đã nghiên cứu ra sức mạnh không gian, tiếp theo là lợi dụng minh văn đạo phù để đạt được năng lực xuyên qua không gian.
Chờ ngày nào đó, khi mà hắn đã nghiên cứu rõ ràng, rành mạch mọi thứ, có thể là tu vi đạt tới một cảnh giới nào đó, hoặc là đã lĩnh ngộ được sức mạnh không gian tới một mức nào đó, thì nhất định hắn có thể dựa vào chính sức của mình để xuyên qua không gian mà chẳng cần nhờ tới minh văn đạo phù.
Còn hiện tại, hắn vẫn phải sử dụng minh văn đạo phù làm môi giới thì mới thực hiện được.
Trong lòng Dương Bách Xuyên bỗng nảy lên xúc động muốn thử một phen, bèn liếc nhìn chim Thần Ma đang đậu trong góc, mở miệng bảo: “Quạ đen này, ngươi bay cách ta một khoảng đi, ta muốn thử xem năng lực của minh văn đạo. phù này tới đâu.”
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, chim Thần Ma sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn như suối. Nó cứ tưởng bởi vì chỉ lấy được một tấm minh văn đạo phù vô thuộc tính vô dụng nên hắn muốn đánh mình cho hả giận.
Chuyện đầu tiên nó nghĩ tới là bỏ chạy, bèn ra sức võ cánh, bay xa khỏi Dương Bách Xuyên, rồi nói: “Nhóc thối, chính ta cũng không ngờ đó minh văn đạo phù đó lại là thứ vô thuộc tính, không có tác dụng gì, tính ra thì cũng do ngươi không may, chứ đâu thể đổ hết trách nhiệm cho điểu gia ta được...” Vừa nói, chim Thần Ma vừa võ cánh bay loanh quanh mật thất.
Nghe chim mất dạy nói vậy, Dương Bách Xuyên thoáng sững sờ, sau đó lập tức nhớ ra chim Thần Ma vẫn còn chưa biết rằng nhờ có sự chỉ dẫn của linh hồn Càn Khôn mà hắn đã thông suốt được thuộc tính không gian của minh văn đạo. phù; nó cho rằng đó chỉ là một thứ vô dụng, thế nên mới sợ hắn sẽ giận cá chém thớt lên nó.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, sau đó Dương Bách Xuyên kích phát minh văn đạo phù trong tay, đồng thời cẩn thận cảm nhận sức mạnh không gian ở xung quanh, “vụt”, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ.