Dương Bách Xuyên híp mắt, đánh tiếng ra hiệu cho Đỗ Nhân Kiệt cùng xông lên, sau đó năm chặt kiếm Đồ Long trong tay, vận nội công, thôi thúc ra chút Thanh Liên Tiên Hỏa, rồi bỗng dưng biến mất, lao thẳng về phía chiến trường giữa Tuyết Hương và hai Đại La.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên không tự tin tới độ mình có thể đánh thắng tận hai Đại La, nhưng hắn biết Tuyết Hương có cách giải quyết hai người đó. Giờ chỉ cần hắn và Đỗ Nhân Kiệt chen vào gây rối là có thể giúp Tuyết Hương sáng tạo cơ hội liền.
Dương Bách Xuyên tự tin tới vậy là bởi vì hắn nhận ra đến tận bây giờ, Tuyết Hương vẫn chưa biến trở về bản thể, chứng tỏ nàng không hề tung hết sức, hoặc cũng có thể là vì mỗi hai Đại La này thôi còn chưa đủ đô để nàng phải biến trở về bản thể.
Dương Bách Xuyên hiểu rõ thực lực của Tuyết Hương hơn bất cứ ai. Bởi hồi trước, ở dưới đáy hồ, hắn đã từng được lĩnh giáo hơi thở khủng khiếp đó của nàng.
Tuy hiện tại Dương Bách Xuyên không thể nhìn thấu cảnh giới thật sự của hai Đại La, nhưng nếu xét về mặt khí thế thì chắc chắn hai người đó vẫn còn kém xa Tuyết Hương.
Giờ hắn chỉ cần chen vào, giúp nàng cầm chân một trong hai Đại La là đủ rồi. Vì vậy hắn mới gọi cả Đỗ Nhân Kiệt theo.
Đỗ Nhân Kiệt đã huy động bốn Kim Tiên của Thái Thanh Tiên Môn cùng gia nhập, dù sao thì hiện tại, toàn bộ đệ tử của Thượng Huyền Tiên Môn đều đã ngã xuống, kẻ địch chỉ còn lại mỗi hai Đại La, nên chuyện mọi người cùng hợp tác đối phó cũng là bình thường.
Có cô gái mà Dương Bách Xuyên dẫn theo ở đây, Đỗ Nhân Kiệt tin chắc muốn giết chết hai Đại La mà Yến Vô Lượng mời tới hoàn toàn không thành vấn đề.
Chớp mắt một cái, Đỗ Nhân Kiệt dẫn theo bốn vị trưởng lão Kim Tiên, tề tựu đông đủ bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Sơ phẩm Kim Tiên Yến Xích Hà đứng cách đó không xa cũng bay về phía họ.
Thấy mọi người đã có mặt đông đủ, vì sắp tới sẽ phải ác chiến một trận nên Dương Bách Xuyên không chút khách khí mà nói thẳng với Đỗ Nhân Kiệt rằng: “Các vị tiền bối và ta hãy cùng hợp tác giữ chân một trong số hai Đại La, người còn lại cứ giao cho Tuyết Hương xử lý.”
Đỗ Nhân Kiệt không có ý kiến gì với sự sắp xếp này của Dương Bách Xuyên, vì ông ta biết đây là cách phân chia hợp lý nhất rồi, bèn gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ làm theo những gì hiền chất vừa nói. Ta đề nghị chúng ta hãy cầm chân gã Đại La cao gầy, bởi gã là sơ phẩm Đại La, hẳn sế dễ cho chúng ta hơn một chút. Nhưng mọi người tuyệt đối đừng lơ là, phải thật cẩn thận, vì cao thủ Đại La không phải hạng vừa đâu.”
Dương Bách Xuyên gật đầu tán thành, cảnh giới của hắn thấp nên không nhìn thấu được Đại La cảnh, nhưng là Kim Tiên đại viên mãn, chắc chắn Đỗ Nhân Kiệt có thể phân biệt được rõ ràng.
Chỉ khi cảnh giới giữa hai bên chênh nhau một bậc thì mới nhìn thấu được đối phương, còn thua quá xa thì có mà nằm mơ. Thế nên Dương Bách Xuyên mới đồng ý với đề nghị chọn kiềm chân Đại La cao gầy, do gã mới là sơ phẩm của Đỗ Nhân Kiệt.
“Được rồi, xông lên.” Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa dẫn đầu tấn công, lưu loát vung kiếm, chém một nhát về phía gã Đại La cao gây đứng cách đó một khoảng xa.
“Uỳnh..”
Chỉ trong nháy mắt, nhát chém đã hóa thành luồng kiếm khí dài mười mấy mét, bay thẳng về phía gã Đại La cao gầy.
“Hừ!”
Đối phương hừ nhẹ một tiếng, trở tay tung một chưởng thật mạnh, chống lại kiếm khí của Dương Bách Xuyên, kiếm khí gần như bị đánh tan ngay lập tức.
Có điều, chừng một giây sau, bàn tay của gã bỗng run lên, còn bốc cả khói trắng. Bấy giờ, gã Đại La cao gầy chợt ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
Đường đường là cao thủ Đại La lại bị một trung phẩm Chân Tiên đánh bị thương, nếu truyền ra ngoài chắc chẳng ai tin, nhưng thực tế lại chính là như vậy đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!