Dương Bách Xuyên nghe người phụ nữ nói, cũng xác định được hai điều.
Đầu tiên, nàng ấy nói rằng nàng ấy không thể rời đi vì nàng ấy phải bảo vệ gì đó.
Thứ hai, vì lý do này mà nàng ấy ở đây rất cô đơn, khí chất của Dương Bách Xuyên lại khiến nàng ấy cảm thấy thân thiện, chính vì lý do này mà nàng ấy không muốn Dương Bách Xuyên rời đi.
Nói cách khác, không cho hắn rời đi, phải ở lại với nàng ấy.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy đau đầu.
Sao có thể chứ?
Không tổn thương hắn, nhưng hắn muốn rời đi thì không thể.
Dương Bách Xuyên biết răng nàng ấy muốn giữ hắn lại không khó chút nào, nếu đánh nhau, hắn cũng không phải đối thủ của nàng
Nhưng việc hắn ở lại mãi mãi là điều không thể.
Vì thế vẫn phải tìm cách.
Nếu không được, thì thử nước Sinh Mệnh.
Dù sao thì hắn cũng không thể nào ở lại đây được.
May mắn thay, người phụ nữ do Độc Giác Song Dực Long biến thành không hề có ác ý với hẳn, ngược lại có cảm giác ỷ lại vào hắn.
Từ góc độ này, thế cục cũng không phải là không thể thay đổi. Không phải nàng ấy nói phải bảo vệ 'Tiểu Bằng' sao?
Đã là bảo vệ thì nhất định phải có nguyên nhân, tìm ra nguyên nhân mới có thể tìm ra giải pháp.
Bây giờ chỉ không biết Tiểu Bằng mà nàng ấy nhắc đến là thánh thần phương nào?
Lễ nào là một con Độc Giác Song Dực Long khác? Nếu đúng như vậy thì có lẽ sẽ khó xử lý.
Nhưng nghĩ mà nói, hẳn là không có khả năng, nếu như còn có một con Độc. Giác Song Dực Long thứ hai, có lẽ đã xuất hiện từ lâu rồi.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên hiểu rõ rằng nàng ấy nói, là bảo vệ.
Bảo vệ có hai loại khả năng, thứ nhất, mặc kệ nàng ấy bảo vệ cái gì, rất có thể là yếu đuối hoặc không thể động.
Thứ hai, thứ nàng ấy muốn bảo vệ rất quan trọng, nếu không thì sao có thể khiến cho một tiên thú cấp bậc Đại La phải nghiêm túc như vậy?
Khiến nàng ấy không ngần ngại nhốt mình ở đây, nàng ấy là cấp bậc Đại La, nhưng lại thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Dương Bách Xuyên lúc này cũng tò mò, Tiểu Bằng mà nàng ấy đang canh giữ rốt cuộc là cái gì?
Dù sao thì đánh nhau cũng không thể giải quyết được nên bước tiếp theo là vận dụng trí óc.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu nói chuyện với nàng ấy bằng giọng điệu nhẹ nhàng, trước tiên hắn phải lấy được lòng tin của nàng ấy mới có thể tiến hành từng bước một.
Dù sao mục đích chính là rời khỏi đây.
"Vậy ta còn chưa biết tên của ngươi? Ngươi có tên không?" Dương Bách Xuyên nghĩ rằng một Yêu Tiên đơn giản như giấy trắng như vậy chắc chắn không có tên nên nghĩ đến việc đặt cho nàng ấy một cái tên để tăng thêm độ tin cậy, tiến thêm một bước giao tiếp.
Về phần nàng ấy này có lòng tốt với mình, Dương Bách Xuyên sẽ không đơn phương tin tưởng, dù sao hắn cũng không còn là người mới nữa.
Cách an toàn nhất là lấy được lòng tin sau khi giao tiếp với nhau.
Ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, một lần nữa nó lại đi chệch khỏi diễn biến kịch bản mà hắn mong đợi.
Chỉ nghe nàng ấy nói: "Ta có một cái tên, tên ta là - Tuyết Hương, tên mẫu thân đã cho ta trong ký ức."
Khi tự xưng là Tuyết Hương, tâm tình nàng ấy có chút dao động, đầu tiên là vui mừng, sau đó là buồn bã.
Dường như còn có chuyện xưa.
Dương Bách Xuyên nhất thời không biết nói gì, vốn trong dự liệu của hẳn, nàng ấy này sẽ lắc đầu nói mình không có tên, lúc này hắn có thể đặt cho nàng một cái tên, bằng cách đặt cho nàng một cái tên, hắn có thể thuận thế tiến thêm một bước trao đổi với nàng ấy.