Lửa giận trong lòng Lão Mộ và A Thiện đã bị dồn nén tới cực điểm, bất chấp xông lên lao về phía Tào Mãn.
Lúc này, mặt mày Tào Mãn hoàn toàn biến sắc, trước thì bị một kiếm của Dương Bách Xuyên dọa sợ ngây người, sau lại thấy hai đại viên mãn là Lão Mộ cùng A Thiện lao về phía mình.
Mười hai đồng bạn Thiên Tiên của hẳn ta đã bị một kiếm của Dương Bách Xuyên hạ gục.
Giờ một mình hắn ta mà đấu đồi với tận hai đại viên mãn cùng cấp như Lão Mộ và A Thiện, dù có là ba đầu sáu tay cũng chẳng phải đối thủ.
Một chữ thôi: Chạy.
Làm tiên là phải co được duỗi được, tất cả vì lợi ích sau cùng.
Nếu bị bắt lại, Tào Mãn biết hôm nay chính là ngày cuối cùng trên con đường tiên đạo của hắn.
Hiện hắn ta đã nhìn thấu tình thế trước mắt, vậy nên không dám do dự hay dừng lại dù chỉ một giây. Cuối cùng, Tào Mãn nghiến răng, dứt khoát đốt cháy tiên nguyên lực của bản thân, cơ thể hắn ta lập tức nổ tung, hóa thành một vệt sáng, bay đi thật xa...
Bấy giờ, Lão Mộ và A Thiện cũng đuổi tới nơi, trông thấy hành động này của Tào Mãn, họ quay sang nhìn nhau, quyết định không đuổi theo.
Bởi vì họ biết rõ trong tình huống thực lực của hai bên ngang nhau, họ tuyệt đối không đuổi kịp một Tào Mãn đã đốt cả tiên nguyên lực để chạy trốn, trừ phi họ cũng học theo hắn.
Nhưng hậu quả của việc đốt cháy tiên nguyên lực cực kỳ nặng nề, nếu chỉ vì một Tào Mãn mà thiêu đốt tiên nguyên lực của mình thì đúng là mất nhiều hơn được.
Cái giá của việc thiêu đốt tiên nguyên lực, nhẹ thì suy yếu một đoạn thời gian, nhưng hiện bọn họ đang ở trong Đại La Tiên Phủ, thực lực suy giảm sẽ đẩy bản thân vào nguy hiểm; còn nặng thì cảnh giới thụt lùi một bước dài.
Cho nên Lão Mộ và A Thiện mới từ bỏ việc truy đuổi.
***
Bên phía Dương Bách Xuyên đã bắt đầu bồi thêm vài nhát.
Một kiếm của hắn quật ngã mười hai Thiên Tiên, hơn nữa còn đều là thượng phẩm Thiên Tiên, trong số đó có ba người lập tức tắt thở, chín tên thì bị trọng thương, nhưng Dương Bách Xuyên tuyệt đối không để họ có cơ hội rời khỏi đây. Hắn vung kiếm, thuần thục chém từng nhát, một hơi giết chết tám gã, cuối cùng hướng mắt về phía Tào Tiểu Bao.
Hắn cầm kiếm Đồ Long còn nhỏ máu trong tay, nhìn chằm chằm Tào Tiểu Bao, toét miệng cười bảo: “Một sơ phẩm Thiên Tiên bé nhỏ như ta không đáng lọt vào mắt ngươi, nhưng hiện ta chém chết được thượng phẩm Thiên Tiên rồi đấy, ngươi xem thử ta đã đủ tư cách chưa nào?”
Một kiếm hừng hực khí thế của Dương Bách Xuyên ban nãy đã cắt đứt bộ phận “nối dõi tông đường” của Tào Tiểu Bao, khiến gã tổn thương nguyên khí nặng nề.
Bấy giờ, gã hoảng loạn gào lên: “Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là người nhà họ Tào thuộc Đại Vũ Tiên Môn, nhà họ Tào bọn ta là dòng chính của Đại Vũ Tiên Môn, ông nội của ta là trưởng lão của tiên môn, cũng là một Kim Tiên, ngươi... Không thể giết ta..."
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên chỉ nhếch mép cười khẩy: “Kim Tiên mà thôi, với cả cũng chẳng phải ngươi...
“A..” Tào Tiểu Bao hét lên một tiếng thảm thiết, sinh mệnh dần trôi đi dưới lưỡi kiếm của họ Dương nào đó.
“Chậc, quân tiểu tốt.” Họ Dương nhìn xác của Tào Tiểu Bao dưới chân, mảng một tiếng.
Lần này hắn không hề nương tay, vô cùng dứt khoát phá hủy đạo nguyên của đám người đó.
Lúc quay đầu lại, Dương Bách Xuyên phát hiện cả ba người Đỗ Kiệt Bân, Lão Mộ và A Thiện đều đang sững sờ nhìn mình. Điều này khiến họ Dương cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn hỏi: “Khụ khụ... Có phải ta ra tay hơi ác rồi không?”
Nhớ lại thủ đoạn không nhân nhượng, một hơi giết chết mười hai Thiên Tiên, còn hủy diệt cả đạo nguyên của mình ban nãy, tới cả hắn cũng thấy bản thân có chút tàn nhẫn.
Vì thế lúc thấy đám Đỗ Kiệt Bân vẫn đứng ngây ra đó nhìn mình, Dương Bách Xuyên bèn đoán hẳn chính là vì nguyên nhân này.
Nhưng thật sự hắn không còn cách nào khác, nếu hắn không giết họ, họ sẽ xử tử hắn, nhất là khi đó còn là người của Đại Vũ Tiên Môn.
Là bọn họ trêu chọc mình trước.