“Ngươi, ừ đúng rồi đấy, tỷ ấy là vợ của ta” Dương mỗ nhịn ý tưởng muốn bóp chết con chim này xuống mà nói chuyện.
Chim Thần Ma cường điệu cười vui vẻ: “Mẹ nó, khẩu vị của tiểu tử ngươi nặng thật đấy, rồng mà cũng không tha... Ôi chao, tiểu tử ngươi đánh lão tử làm gì... au aiya... áu áu, đừng đánh nữa đừng đánh nữa..."
“ĐM ngươi lại mồm mép tép nhảy, xem ta làm sao nhổ sạch lông của ngươi, xé nát miệng ngươi, về sau tốt nhất nên tôn trọng nữ nhân của ta chút, ta bây giờ là chủ nhân của ngươi, còn Mai tỷ là chủ mẫu của ngươi, nói đi, phải giải quyết vấn đề của Mai tỷ như thế nào?" Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà đánh chim Thần Ma, đương nhiên là hắn ra tay có chừng mực, cũng chỉ là để hù dọa một chút, hẳn sợ thân thể bé xíu của chim Thần Ma sẽ vô tình bị chính mình đánh chết.
Thực ra Dương Bách Xuyên phát hiện con chim điên này thật sự rất có khả năng chống chịu, rõ ràng trong cơ thể không có chút dao động năng lượng nào nhưng nó lại có thể chịu được dày vò của hắn.
“Au áuuuu... Con gà yếu ớt này... Con gà yếu ớt siêu to nhà ngươi, ngươi lại dám đánh lão tử, au, lông của ông, rụng mất bao nhiêu rồi, tên gà rù này, lão tử sẽ không nói phương pháp cho ngươi, cho ngươi tức chết, ngươi dám đánh lão tử, còn chủ nhân CM ngươi á? Ta khinh.
Nếu không phải lão già khốn kiếp Vân Thiên Tà ép lão tử đi theo ngươi, thì một tên gà rù như ngươi chỉ xứng lau mông cho lão tử, tên gà rù nhà ngươi muốn cầu cạnh ông mà còn ra tay đánh lão tử...?
Lão tử hận chết đi được, ngươi cứ chờ đấy, đợi lão tử nhớ lại kí ức trước kia, còn khôi phục lại pháp lực thần thông, nhất định sẽ có ngàn vạn cách bắt ngươi quỳ xuống cầu xin lão tử...”
Dương Bách Xuyên không ngờ con hàng này càng bị đánh càng hăng máu, thế mà còn chưa chịu yên phận, còn rủa xả hắn kinh khủng hơn.
Hắn đen mặt nói: “hồn nhỏ, cho ngươi chơi đấy, đừng chơi chết là được.”
“Chi chi chi..”
Chồn nhỏ đã thấy con chim quạ đen này không vừa mắt từ lâu, Dương Bách Xuyên vừa nói xong liền kêu chỉ chị, tràn đãy hưng phấn, lao về phía chim Thần Ma.
Dương Bách Xuyên thật sự không dám lại đi đánh con chim ngáo này, hân sợ mình không khống chế được mà đập chết nó.
Cho nên là để Chồn nhỏ ra tay, thể hình của nó với con chim kia không chênh lệch lắm, rất phù hợp.
"Au a ái ui... Đồ gà rù... Gà... Đừng đừng đừng nhổ, lông... Con chồn nhà mi dám... Ái uiii lông vũ của taaa... Đừng nhổ... Dừng dừng dừng... lão tử nhận thua... Ông... Ui cha... Chủ nhân, ông không dám nữa...”
Chim Thần Ma phát ra tiếng tru như lợn bị chọc. tiết, bị Chồn nhỏ cưỡi trên thân vung vẩy móng vuốt đe dọa.. Lông vũ tung bay trên bầu trời
“Chồn nhỏ, dừng lại thôi” Dương Bách Xuyên mừng thầm, con hàng này vẫn cần phải được Chồn nhỏ thu thập!
Trong chớp mắt, nó đã bị Chồn nhỏ nhổ sạch lông biến thành một con gà sọc trắng trụi lủi.
Trên người còn có vết máu, Dương Bách Xuyên biết máu của con chim điên này rất có giá trị, không thể lãng phí, hắn cũng nghe thấy con hàng này mở miệng gọi chủ nhân cầu xin thương xót, cho nên mới kêu Chồn nhỏ dừng lại.
“Chi chi..”
Chồn nhỏ cực kỳ hài lòng, buông chim Thần Ma từ dưới móng vuốt của mình ra.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên nhìn thân thể trụi lủi của chim Thần Ma, trông rất buồn cười, nhưng khắc tiếp theo Dương Bách Xuyên thấy những hoa văn màu tím sẫm trên da đầy khắp cơ thế của con hang này, trông rất thần bí.
Ngày sau đó đã thấy những hoa văn trên thân nó lập lòe ánh sáng, từng cọng lông vũ đen nhanh thi nhau mọc lên, nhưng cũng chỉ mọc dài một chút xíu, ít nhiều cũng chỉ đủ che đậy thân thể, cũng không tiếp tục dài ra thêm.
Hẳn là cũng cần thêm chút thời gian.
“Thế nào, phục chưa?" Dương mỗ nhếch miệng hỏi.
Chim Thần Ma gân cổ gào lên: “Ngươi, cái đồ gà...."
Nhìn tư thế thì con hàng này lại định khẩu nghiệp, Dương mỗ hử lạnh: “Hừ... Chồn nhỏ...”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!