“Cái gì? Cách con ba mét?” Dương Bách Xuyên giật mình.
“Tiểu tử thối, chú ý khống chế tâm trạng, đừng để bị phát hiện, Vạn Tượng thăn thông của đối phương vô cùng nhạy bén, bây giờ bản thân con phải ổn định, đánh hắn ta trọng thương, thời gian báo thù tới rồi Vân Thiên Tà căn dặn.
Ngay sau đó Vân Thiên Tà nhanh chóng nói: “Bị phát hiện rồi, năm xuống.
Dương Bách Xuyên hoảng sợ, hẳn không do dự nằm úp sấp trên mặt đất.”
Lúc này, hắn cảm thấy một cơn gió mạnh lướt qua mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cái cây cao chót vớt ở phía xa phát ra tiếng kêu răng rắc.
Dương Bách Xuyên đã phát huy sức mạnh ẩn thân của Thất Thải Bảo Y tới mức cao nhất, không để khí tức bản thân lộ ra ngoài, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong lòng thì điên cuồng chửi rủa: "Mẹ kiếp, độ nhạy bén đúng là nghịch thiên, tâm trạng kích động có chút đã phát hiện ra được...”
Lúc này, sau lưng hẳn đã thấm mồ hôi lạnh.
Nếu không phải có lão đầu nhắc nhở thì hẳn đã bị công kích tương tự như kiếm khí chém đứt ngang rồi. Cơn gió mạnh vừa rồi giống như đao bổ xuống,
cũng may hẳn nấm xuống, nếu bị đánh trúng, không chết thì cũng tàn phế.
Điểm này cũng nói rõ sự cường đại của U
May mà đã qua, kết quả là cây cao chọc trời gặp họa.
...
Mà giờ phút này U ở cách Dương Bách Xuyên ba mét thì thầm trong lòng “Chẳng lẽ cảm giác sai rồi?”
Hắn ta chỉ cảm thấy sự dao động không thể tra được trong không khí trước mặt, sau đó hành động không chút do dự, tự cho là chuẩn xác.
Nào biết lại không phát hiện ra gì, chỉ phá hủy một cây cao.
Vậy nên U hoài nghị, có phải là mình đã quá nhạy cảm không?
Nghĩ lại cũng đúng, đương nhiên sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên cũng có năng lực tàng hình, thần kinh trở nên rất căng thắng, vừa rồi khiến Dương Bách Xuyên phun ra một bãi máu, nếu như đối phương bị lộ thì đã sớm lộ rồi, có lẽ là do hắn quá nhạy cảm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Bách Xuyên đang tàng hình đã bị hẳn đánh trúng, tiếp theo hắn chỉ căn cảm nhận cẩn thận rồi đi tìm kiếm, rất nhanh sẽ có thể tìm ra Dương Bách Xuyên, việc quan trọng trước mắt là phải chống đỡ, không thể vì đả thương được Dương Bách Xuyên mà đắc ý.
Trong lòng U tự khuyên bảo bản thân, hẳn thu. Vạn Tượng lại, bắt đầu cảm nhận vị trí của Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Dương Bách Xuyên vẫn đang nằm bò trên mặt đất không dám động đậy, vừa rồi quả thật là nguy hiểm, lão đầu nói đúng, phải ổn định cảm xúc của bản thân, càng những lúc như thế này thì càng phải nén giận.
Vết thương trên ngực rất nặng nhưng hẳn vẫn có thể chống đỡ được, vốn dĩ hẳn định dùng một giọt nước Sinh Mệnh để trị vết thương trên ngực, nhưng sợ lấy nước Sinh Mệnh từ bình Càn Khôn ra sẽ bị U cảm giác được nên đành thôi, hắn chậm rãi vận công chữa trị là được.
Hắn vẫn có thể chống đỡ.
Muốn bò dậy nhưng trong đầu lại vang lên giọng của lão đầu: “Bò tiếp đi đừng động, đối phương đang đi lại cách con một mét, trước tiên khôi phục một chút khí lực đi, đợi lát nữa nghe vi sư sắp xếp.”
Dương Bách Xuyên: “Ặc..."
Tiếp tục bò...
...
Bên ngoài bảy tán tiên nhìn thấy trên mặt đất không bỗng xuất hiện một vũng máu, sau đó là hai tiếng răng rắc, mặt đất xuất hiện cái hố lớn mấy chục mét.
Ngay sau đó, một gốc cây lớn bị chặt đứt
Mấy người bọn họ không khỏi căng thẳng lên
Bởi vì bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của U và Dương Bách Xuyên, không rõ rốt cuộc là ai bị thương hộc máu.
Không nhìn thấy trận đấu vô hình đã bắt đầu.
Mặc dù mấy người bọn họ không nhìn thấy bóng đáng hai người, nhưng có thể tưởng tượng được cuộc chiến rất kịch liệt.
"Mấy người nói xem, là ai bị thương vậy?”
Một tán tiên lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!