Vả lại bài tuyên truyền về đan Trú Nhan xuất hiện trong buổi đấu giá Triệu Thị lần này cũng thu hút sự chú ý của tổ chức sát thủ Xương Hoa vùng Tây Bắc. Sau khi điều tra, mọi manh mối về xuất xứ của đan Trú Nhan đều chỉ vào Dương Bách Xuyên, vì vậy Mạc Đông Thiên coi Dương Bách Xuyên là miếng thịt béo bở, hôm nay nhất định phải bắt lại. Hiện giờ ở sảnh đường của Xương Hoa vùng Tây Bắc, đầu của Dương Bách Xuyên rất đắt giá.
Mạc Đông Thiên nói xong liền bước tới, vươn tay chộp về phía hai mắt Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên mở linh thức, đề phòng đòn tấn công của lão già này. Thấy ông ta chộp mắt mình, anh hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ lão già này ác thật đấy.
Anh lập tức chuyển chân khí vào nắm đấm, dốc toàn lực đỡ một đòn của đối phương.
Dương Bách Xuyên cảm thấy đối đầu trực diện với Ám Kình tầng bảy tuy nguy hiểm nhưng có thể thăm dò được mức độ chênh lệch giữa tu vi của anh và võ cổ giả Ám Kình, cũng coi như đáng giá. Vả lại anh tin rằng người tu chân như mình chắc chắn không thua kém võ cổ giả bao nhiêu.
Hơn nữa thứ trong cơ thể là chân khí, còn của võ cổ giả là nội lực. Hai nguồn lực này hoàn toàn khác nhau.
Bộp! Một đấm một chộp đụng độ.
Rắc! Ngay sau đó, tiếng gãy xương vang lên.
Trước giờ Dương Bách Xuyên đánh nhau với võ cổ giả toàn là anh đánh gãy xương người ta.
Vậy mà hôm nay anh lại bị gãy xương.
Sau khi một đấm của anh và một chộp của đối phương va chạm, mặt Dương Bách Xuyên lập tức biến sắc. Anh biết tu vi của mình kém xa võ cổ giả Ám Kình tầng bảy. Lần này anh chịu thiệt rồi, đã gãy cổ tay.
Nội lực khổng lồ truyền đến từ trong tay của ông ta, cuồn cuộn không ngừng vọt vào trong thân thể anh giống như một cơn lũ. Thân thể của Dương Bách Xuyên không khống chế được bay ngược ra ngoài hơn 5 mét, phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù chân khí tu chân của anh thuần túy hơn nội lực của võ cổ giả, nhưng vẫn không thể chống đỡ được nội lực mạnh mẽ của võ cổ giả Ám Kình tầng bảy, cuối cùng bị thiệt nặng.
Sau đó nhìn thấy ông ta bay đến, lúc này Dương Bách Xuyên bị thương, sắc mặt biến đổi, chuẩn bị kêu gọi sư phụ Vân Thiên Tà.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Là phó đường chủ của Xương Hoa Tây Bắc, vậy mà lại nhằm vào một hậu bối, thật sự không biết xấu hổ, hừ.”
Nghe thấy âm thanh này, Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút quen tai. Sắc mặt của Mạc Đông Thiên biến đổi, dừng tấn công Dương Bách Xuyên, nhìn về một phương hướng khác.
Lúc này một bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, nhờ ánh đèn đường mỏng manh phía xa, Dương Bách Xuyên thấy được một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu đen, trên đầu trùm một chiếc khăn che màu đen.