Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Nhìn thấy trận chiến kết thúc, Dương Bách Xuyên thở ra một hơi khí độc, hẳn đứng dậy bước tới.

Chỉ thấy cơ thể đỏ thẫm của lão ma đầu đã không rõ hình dáng, bị Lục Nhĩ Mi Hầu đánh tới biến dạng, hiện tại chỉ còn lại quả cầu lửa đỏ như máu bị Lục Nhĩ Mi Hầu giẫm dưới chân.

Có lẽ là ma hồn của lão ma đầu.

“Huynh đánh bại lão ta thế nào vậy..” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên hỏi Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hầu Tử nhếch miệng nói: “Rất đơn giản, tu vi của ông ta cao lắm thì cũng chỉ là tứ chuyển đỉnh phong, tu vi của ta cao hơn, ta đánh lão ta có gì mà khó?”

Hầu Tử nói khiến khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, con mẹ nó, hắn liều mạng đánh nhau với lão ma đầu, nếu mà dễ như ngươi nói thì tốt rồi.

“Xử lý ma hồn của lão ta thế nào?” Hầu Tử hỏi.

“Huynh không thể diệt lão ta sao?” Dương Bách Xuyên nhìn Hầu Tử.

“Đương nhiên có thể, nhưng mà ma hồn của lão ta có chút đặc biệt, nếu muốn hủy diệt hoàn toàn thì ta căn phải tốn chút công sức, nếu ngươi tin tưởng thì giao cho ta, ta sẽ mang về luyện hóa lão, bảo đảm lão không gây ra được sóng gió gì” Hầu Tử suy nghĩ một lúc rồi nói với Dương Bách Xuyên.

“Được, chỉ cần đừng để lão ta ra ngoài hại người là được, huynh xử lý đi” Dương Bách Xuyên nghĩ có lẽ Hầu Tử tạm thời không có cách diệt ma hồn, giao cho hắn thì hân cũng chịu, còn không bằng để Hầu Tử mang đi.

“Thu~"

Lục Nhĩ Mi Hầu làm việc sạch sẽ lưu loát, không hề dây dưa dài dòng, Dương Bách Xuyên vừa nói xong hắn chỉ ngón tay về phía ma hồn của lão ma đầu đang bị giảm, ngay lập tức ngọn lửa dập tắt, hóa thành một viên hạt châu to bằng nắm tay.

Lục Nhĩ Mi Hầu nói với Dương Bách Xuyên: “Yên tâm thế gian sẽ không còn ma đầu này nữa, ta đi đây.”

“Ồ...đợi đợi đã...” Dương Bách Xuyên nghe nói Hầu Tử muốn đi, đâu như vậy được, khó khăn lắm mới triệu hoán ra được vị đại thần lật tay đã thu phục được lão ma đầu, sao có thể dễ dàng để cho hẳn rời đi?”

Cho dù hù dọa thì cũng phải dù họa trước mặt đám tu sĩ kia.

Hơn nữa hiện trường còn có năm lão già mà hắn muốn giết.

“Còn chuyện gì nữa?” Hầu Tử nhíu mày, hắn dừng chân rồi xoay người hỏi

Dương Bách Xuyên cười gian trá: “Nếu đã tới đây rồi, huynh giúp ta xử lý luôn đám tán tiên kia đi?”

“Tặng ngươi ba cọng lông ra tay ba lần, ta đã giúp ngươi một lần rồi, muốn giết mấy người kia cũng được, sử dụng cái lông thứ hai đi” Lục Nhĩ Mĩ Hầu nói.

“Vậy mà cũng tính ~" Dương Bách Xuyên trợn mắt.

“Đương nhiên tính”

"Vậy thì bỏ đi, ta tự mình giải quyết là được” Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không lãng phí lông của Lục Nhĩ Mi Hầu, nếu là năm người Nạp Lan Ngự Phong, hẳn và mấy thần thú, đại yêu chỉ mất thêm chút thời gian mà thôi, cũng không phải không xử lý được.

Ba cọng lông của Hầu Tử, hôm nay đã dùng mất một, chỉ còn lại hai. Thời điểm quan trọng có thể lấy ra cứu mạng, hắn sẽ không hoang phí.

Hai mất Dương Bách Xuyên đảo một vòng: 

“Nhưng mà Lục Nhĩ huynh đệ, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em cùng chung hoạn nạn, nghiêm khắc mà nói thì ta còn là ân nhân cứu mạng của huynh đó, khó khăn lầm huynh mới tới địa bàn của ta một lăn, sao có thể dễ dàng đi vậy được, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải ta sẽ bị người khác chê cười sao? Huynh đợi một chút, đợi ta giải quyết xong mấy tán tiên này, chúng ta uống một trận..”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement