Sau khi có lão hòa thượng của Mật Tông Tự lên tiếng, những người bị phế bỏ tu vi còn lại cũng oán hận gầm lên, với họ mà nói tu vi bị phế chẳng khác nào cái chết, đến thời điểm này họ cũng không sợ Dương Bách Xuyên nữa, từng người thi nhau chửi mắng.
Dương Bách Xuyên không nổi giận, hắn nhìn bọn họ rồi cười lớn, sau đó gắn từng câu từng chữ: “Tôi biết vì sao các người lại tự tin như vậy, hiện tại tôi có thể nói cho các ngươi biết, trong mắt Dương Bách Xuyên tôi cường giả các ngươi nói chẳng qua chỉ là một trò cười.”
Có biết vì sao hôm nay tôi lại tức giận không? Haha, nếu như các người đã nói tôi hống hách, quả thật đúng là như vậy, nhưng không phải loại người không nói đạo lý, nguyên tắc của tôi chỉ dành cho những người có ranh giới cuối cùng, dám đi cấu kết với thế lực phương Tây, hơn nữa còn là dị tộc bên ngoài tới Trung Quốc, ai cho các người lá gan đó, hả?
Nói cho các người biết, đây chính là ranh giới cuối cùng, thân là tu sĩ Trung Quốc, vì một cái gọi là lợi ích mà các người dám cấu kết dị tộc, đừng nói là phế bỏ tu vị, cho dù giết chết thì cũng là vì các người xứng đáng, haha...Linh Chủ cái chó má gì, cường giả, cho là ông đây không biết là thứ gì sao?
“Nếu các người đã cho rằng cường giả rất đáng sợ, hôm nay ông đây sẽ cho các người thấy, Dương Bách Xuyên này có đáng sợ hay không...”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên gọi: “Cà lăm...”
“Chuyện gì thế, ta rất bận...” Trâu thần Ngũ Sắc ở chung một chỗ với Chồn Nhi và tiểu Phượng Hoàng, nó đã đứng trên đỉnh núi phía sau Vân Môn xem nháo nhiệt từ lâu, nghe Dương Bách Xuyên gọi mình, nó uể oải lên tiếng.
Nhưng bị ánh mắt như có thể xuyên thấu thời không của Dương Bách Xuyên liếc tới, nó không khỏi run lên, nuốt toàn bộ lời còn chưa nói.
Mặc dù trâu thần Ngũ Sắc không có khế ước với Dương Bách Xuyên, cũng không có quan hệ chủ tớ, nhưng đi cạnh Dương Bách Xuyên, theo Chồn Nhi và tiểu Phượng Hoàng một thời gian, nó cũng thu được không ít lợi ích, đan dược, linh quả... Thứ gì cũng tốt.
Tự bản thân cảm thấy đi theo Dương Bách Xuyên cũng không tệ.
Ở phía ngọn núi phía sau Vân Môn, vốn đang xem náo nhiệt, Dương Bách Xuyên gọi nó là cà lắm đã quen, hơn nữa cũng đoán Dương Bách Xuyên bảo nó làm gì đó.
Đang định từ chối nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Bách Xuyên, trâu thần Ngũ Sắc thấy được sát ý, nó lập tức im miệng, bản thân cũng hơi sợ hãi.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Dương Bách Xuyên nhìn trâu thần Ngũ Sắc đang đứng trên đỉnh núi phía sau Vân Môn: “Đi phương Tây bắt một con người chim về đây cho ta, Chồn Nhi và Tiểu Hoàng đi cùng, tiêu diệt những dị tộc đó, có làm được không?”
Trâu thần vừa nghe Chồn Nhi và tiểu Phượng Hoàng đi cùng thì không oán giận nữa, đương nhiên đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên bảo nó ra tay, cũng không thể không đi.”
“Không thành vấn đề, chờ trong mười hơi thở, ta bắt về cho ngươi.” Trâu thần ngũ sắc thân là tiên sủng, sớm đã hiểu rõ tu sĩ ở Trái Đất, Dương Bách Xuyên nhắc tới người chim ở phương Tây thì nó đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
“Được, đại ca chờ muội.” Tiểu Phượng Hoàng đồng ý. “Chi chi.” Tiếng kêu của Chồn Nhi ngập tràn vui sướng.
Trâu thần Ngũ Sắc dẫn đầu, tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi cũng hóa thành ba tia sáng vọt thẳng lên bầu trời, bay về phía Tây.
Ở đây ngoại trừ Dương Tinh Phó ra, hầu như tất cả mọi người không biết Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với ai, nhưng lại nghe được tiếng trả lời, trong đó dường như còn có cả tiếng yêu thú.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!