Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Hiện tại Dương Bách Xuyên khôi phục ý thức, toàn thân vô cùng đau đớn, nhưng sau khi nhìn Mai tỷ trong lòng, hắn đã quên béng nỗi đau đớn trên cơ thể.  

Bởi vì...  

Hắn phát hiện ra lúc này cả mình và Mai tỷ đều trần truồng...  

Bây giờ nghĩ lại, nhất định là dưới áp lực khổng lồ trong dòng xoáy và lực hút quay cuồng như lưỡi đao, hai người họ cạn kiệt chân nguyên không còn phòng ngự, cuối cùng y phục trên người bị xé nát.  

Trên người hắn và Mai tỷ đều chằng chịt vết sẹo, tựa như bị chém vô số nhát đao, nhát nào nhát nấy đều sâu tận xương, tuy nhiên hiện giờ vết thương đã kết sẹo.  

Dương Bách Xuyên nghĩ rằng nếu không phải hắn và Mai tỷ đều là tu sĩ có nhục thể cường đại thì có lẽ đã biến thành một đống thịt nát rồi.  

May mà cả hai đều còn sống.  

Hai tay hắn ôm chặt eo Mai tỷ, mười ngón tay đan vào nhau chỉ còn lại xương, vết máu đông lại dính chặt vào nhau, nhất thời không thể tách ra được.  

Tất nhiên là vết thương nghiêm trọng, nhưng không phải vấn đề lớn.  

Hắn kiểm tra sơ qua, trừ ngoại thương ra, bên trong cơ thể đều bình thường!  

Dương Bách Xuyên không lo lắng về ngoại thương chút nào. Hắn thầm niệm trong đầu, nuốt một giọt nước Sinh Mệnh. Có một giọt nước Sinh Mệnh thì ngoại thương nặng đến mấy cũng chữa được.  

Có ba giọt nước Sinh Mệnh thì hắn đã dùng một giọt, lại dùng ý niệm lấy ra hai giọt còn lại, đặt lơ lửng bên môi Mai tỷ, sau đó gọi nàng ấy: "Mai tỷ tỉnh dậy đi..."  

Hai người đều ngất đi do áp lực chứ không bị thương chỗ hiểm. Sau khi Dương Bách Xuyên gọi, Mai tỷ từ từ tỉnh lại...  

Bốn mắt nhìn nhau. Sau một hồi đối mặt với tình trạng "trần trụi", sắc mặt Mai tỷ biến thành quả táo chín, bất giác muốn giãy ra.  

"Ối..."  

"Á..."  

Kết quả là hai người cùng kêu đau.  

Tuy chỉ là ngoại thương nhưng cũng không chịu nổi toàn thân chằng chịt vết thương. Mai tỷ vừa giãy giụa, toàn thân hai người đau đến nỗi hít một hơi lạnh.  

"Mai tỷ đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, trước tiên uống nước Sinh Mệnh cho vết thương lành lại đã. Mười ngón tay của ta bị máu đông dính vào nhau rồi, muốn thả tay cũng không tách ra được." Tên họ Dương nào đó vội vàng nói.  

Thật ra Mai tỷ cũng vậy, trong tình huống lúc đó hai người ôm chặt nhau không tách ra.  

Lúc này tình trạng của hai người tệ vô cùng, tuy ngượng ngùng nhưng cũng đành tạm thời hồi phục vết thương trên người trước.  

Mai tỷ nghe Dương Bách Xuyên nói xong, lập tức uống hai giọt nước Sinh Mệnh...  

...  

Nửa canh giờ sau, vết thương trên người họ đã được nước Sinh Mệnh chữa trị, khôi phục như ban đầu.  

Lúc này hai người mới tách ra.  

Còn một bước cuối cùng phải làm. Tuy vết thương đã lành, nhưng vết máu trên người vẫn phải xử lý.  

Dương Bách Xuyên đứng dậy, toàn thân lắc mạnh. Dưới chân nguyên vận chuyển, vết máu trên người hóa thành tro, để lộ cơ thể vạm vỡ.  

Lúc này hắn không nhìn Mai tỷ, mà đang quan sát hoàn cảnh chung quanh.  

Hắn phát hiện ra hai người họ đã rơi vào chính giữa một bông hoa khổng lồ.  

Là một bông hoa màu trắng ngà trông giống hoa mẫu đơn, mặt trong có lớp lông nhung, dẫm lên vô cùng thoải mái, to cỡ một căn nhà...  

Thật không ngờ trong Tinh Không, sau khi bọn họ bị bão Tinh Không hút vào dòng xoáy lại xuất hiện một bông hoa to như vậy.  

Dương Bách Xuyên phóng thần thức kiểm tra thì nhận ra nơi này là một khu rừng đầy hoa khổng lồ nở rộ.  

Là một thế giới hoa. Ở thế giới này, bông hoa bình thường hay gặp dường như được phóng đại gấp nghìn vạn lần.  

Hoặc là sau khi đến nơi này, hắn và Mai tỷ bị teo nhỏ gấp nghìn vạn lần...  

Bị lực hút của dòng xoáy kéo đến một thế giới hoa, một rừng hoa khổng lồ rợp trời.  

Xuyên qua hoa lá trên đỉnh đầu nhìn bầu trời đầy sao, hình như đang là buổi tối.  

Dương Bách Xuyên không biết mình và Mai tỷ đã đến một thế giới như thế nào, nhưng hắn nghĩ đây là thế giới xa lạ thì chờ trời sáng rồi ra ngoài xem thử.  

Dù sao cũng là thế giới xa lạ, ai mà biết được bên ngoài có nguy hiểm gì!  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên vô thức quay sang nói với Mai tỷ: "Mai tỷ, xem chừng hiện tại là buổi tối, chúng ta đợi ngày mai hẵng ra..."  

Chữ "ngoài" còn chưa nói ra, tên họ Dương nào đó đã run lên, tim đập dồn dập.  

Hắn xoay người lại đúng lúc trong kẽ hoa đường kính hơn một mét trên đỉnh đầu có ánh sao rơi xuống, chiếu lên người Mai tỷ.  

Mai tỷ vừa mới xử lý xong vết máu toàn thân, đứng dưới ánh sáng chiếu rọi khiến tên họ Dương nào đó trợn tròn mắt.  

Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc tên họ Dương nào đó trở nên trống rỗng, máu trong người bắt đầu thiêu đốt, chỉ cảm thấy trong người có một con mãnh thú thức tỉnh, muốn nuốt Mai tỷ vào bụng.  

"Ực!"  

Hắn kìm lòng không đậu, tiếng nuốt nước miếng vang lên.  

"Mai tỷ..." Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được nữa, thô lỗ ôm Mai tỷ vào lòng.  

"Oan gia... Lúc trước mình đã hứa hẹn thì phải thực hiện..." Toàn thân Mai tỷ nóng rẫy, trong lòng tự nhủ.  

Giờ khắc này, một nam một nữ trần truồng như củi khô bốc lửa.  

Bên ngoài ánh sao lấp lánh. Trong thế giới biển hoa khổng lồ vô tận có một bông hoa không ngừng lấp lóe dưới trời sao, lên lên xuống xuống.  

Giọng nam giọng nữ vọng ra từ trong bông hoa to như căn phòng, chỉ có điều không được bình thường...
Advertisement
';
Advertisement