Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng căng thẳng muốn ra tay, hắn không nhìn ra trận pháp Phục Yêu của bốn người này là gì, chỉ cảm thấy trận pháp này rất cổ xưa, rất tà môn, hắn chưa từng tiếp xúc với trận pháp kiểu này.  

Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, trong trận pháp cũng phát ra tiếng động.  

"Ngao..."  

"Gừ..."  

Đó là tiếng của rồng và phượng.  

Dương Bách Xuyên dừng lại.  

Hắn ta lo quá hóa loạn, ngược lại quên mất tiểu Phượng Hoàng và Mai tỷ chưa biến về bản thể, sau khi Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng trở về bản thể mới là trạng thái thực lực tu vi mạnh nhất.  

Lúc này dù là Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng hay bốn tên thuộc hạ của Thịnh bảo cũng đều ở trong trận pháp, bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong thế nào.  

Thịnh Bảo tự tin lộ ra ý cười, gã vô cùng tin tưởng trận Phục Yêu và bốn thuộc hạ của mình, bởi vì trận pháp Phục Yêu này do đảo Tán Tiên lưu truyền, gã đã chứng kiến uy lực của nó, đừng nói là hai tên yêu tu, mười tên yêu tu cũng có thể trấn áp.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không dám nắm chắc, nhưng hắn cũng tin tưởng Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng, bởi vì hai nàng ấy một người là Chân Long, một người là Phượng Hoàng, đều là thần thú.  

Bên trong trận pháp vang lên những âm thanh kinh thiên động địa.  

Lúc này Trịnh Bân Bân cũng có chút lo lắng nói: "Vân Tử, tiểu Phượng Hoàng các nàng ấy sẽ không sao chứ?"  

Trong cuộc đại chiến Thiên Trảm năm đó, Trịnh Bân Bân đã gặp qua Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng, khi đó bọn họ cũng chưa mạnh.  

Dương Bách Xuyên không trả lời, Thiên Hồ cũng đã khôi phục hình người, biến thành hồ yêu nữ quyến rũ khiến người ta không dám nhìn thẳng, nói: "Yên tâm đi, đường đường là Thần Cầm Phượng Hoàng và Chân Long, nếu không đối phó nổi bốn tên tu sĩ Phi Thăng Cảnh thì Yêu Tộc đã bị diệt từ lâu rồi..."  

"Thiên Hồ tiền bối..."  

Lần này Dương Bách Xuyên đã có thời gian chào hỏi Thiên Hồ, đều là người quen cùng nhau chiến đấu năm đó, cũng không mấy xa lạ, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn không dám đối diện với Thiên Hồ, ân cần chào hỏi một tiếng rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, hắn sợ nhìn Thiên Hồ quá lâu sẽ không thể khống chế bản thân.  

Hết cách rồi, tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ trời sinh đã quyến rũ mê hoặc, thế gian này có mấy ai có thể cưỡng lại, ít nhất thì bây giờ Dương Bách Xuyên cảm thấy mình chưa đủ bình tĩnh để đối mặt với Thiên Hồ.  

"Ha ha ha... Tiểu tử này, mấy trăm năm không gặp, ngươi đã là cao thủ Phi Thăng Cảnh rồi, sao còn đối xử với tỷ tỷ như vậy, có phải tỷ tỷ chưa đủ đẹp không?"  

Thiên Hồ quyến rũ vẫn thích trêu chọc Dương Bách Xuyên như trước kia.  

"A... Đẹp..." Dương Bách Xuyên đỏ mặt nói.  

"Hừ..." Lúc này Trịnh Bân Bân hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Dương Bách Xuyên một cái: "Đừng hòng có ý đồ với sư phụ ta."  

"Đồ nhi ngoan, chúng ta nói chuyện khác đi, ha ha ha..." Thiên Hồ cười khúc khích.  

Dương Bách Xuyên cũng thích đấu võ mồm với Trịnh Bân Bân, liền tiên lên nhỏ giọng nói vào tai nàng ta: "Là sư phụ ngươi trêu chọc ta mà!"  

"Ngươi..."  

"Ầm..."  

Trịnh Bân Bân vừa định nói gì đó thì trận pháp đột nhiên phát ra tiếng nổ, trận pháp bị phá giải.  

"Ngao..."  

"Gừ..."  

Ngay sau đó Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng cũng gầm lên rồi bay lên cao.  

"Chân Long...?"  

"Phượng Hoàng...?"  

Lúc này người của Sơn Hải Môn xung quanh kêu lên.  

Thịnh Bảo cũng sửng sốt, không ngờ hai tên yêu tộc này lại là Phượng Hoàng và Chân Long.  

Gã ngây ra một lát nhưng lại không hề sợ hãi, ngược lại trong mắt rực lửa, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, thu phục hai thần thú này...  

Gã có sự tự tin này.  

Mà sau khi trận pháp bị phá giải, bốn thuộc hạ của gã biến thành bốn cái xác cháy đen, nhưng Thịnh Bảo cũng không để tâm.  

Bây giờ trong mắt gã chỉ có Chân Long và Phượng Hoàng.  

Gã từng ở đảo Tán Tiên nên hiểu rõ lợi ích của thần thú hơn ai hết.  

Nghĩ đến đây, Thịnh Bảo đột nhiên bay lên trời, trực tiếp bay về phía tiểu Phượng Hoàng.  

Dương Bách Xuyên vẫn luôn để mắt đến Thịnh Bảo thời thời khắc khắc, phát hiện gã đột nhiên bay đến chỗ tiểu Phượng Hoàng, hắn lập tức biến mất trong nháy mắt.  

Ngay sau đó xuất hiện trước người tiểu Phượng Hoàng và Mai tỷ.  

Chỉ thấy Thịnh Bảo tung ra một quyền, Dương Bách Xuyên không chút do dự đáp trả bằng một quyền tương tự.  

"Ầm..."  

Phía chân trời phát ra tiếng nổ vang vọng.  

Năng lượng khổng lồ lan rộng bốn phía.  

Dương Bách Xuyên lùi về sau ba mét, trong lòng có chút kinh hãi, hắn vốn tưởng Thịnh Bảo này là một tên ăn chơi trác táng, không ngờ trên người gã có sức mạnh Pháp Tắc, Dương Bách Xuyên lập tức cảnh giác nói với Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng: "Hai người lui ra đi, chỗ này giao cho ta."  

Mà lúc này Thịnh Bảo cũng khiếp sợ không kém Dương Bách Xuyên, gã nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên hồi lâu mới nói: "Thú vị, không ngờ Tu Chân Giới có người có thể lĩnh ngộ sức mạnh Pháp Tắc, Dương Bách Xuyên, ngươi xứng đáng để bổn thiếu đích thân ra tay."
Advertisement
';
Advertisement