Ngay lúc Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại để cảm ngộ những gì mình nhận được từ Liên Ngẫu Phân Thân thì từng tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sáng.
Lúc này, Chuột Vương đang phi thân đến.
"Thánh chủ, bên ngoài đại trận hộ sơn có một tu sĩ Phi Thăng Cảnh sơ kỳ, ba tu sĩ Đại Thừa đã đến đây, đang tấn công đại trận hộ sơn."
Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, giễu cợt nói: "Ta nghĩ chắc là Lệ Ngọc Hoàn đến rồi, chúng ta đi giải quyết các nàng thôi."
Dương Bách Xuyên dẫn theo Chuột Vương đi thẳng ra ngoài núi, vừa đáp xuống cửa núi, Lâu Hải Đường, huynh muội Hoàng Phủ và Ngô Mặc Thu cũng đã đến rồi.
Thấy Dương Bách Xuyên đến đây, sắc mặt Lâu Hải Đường trịnh trọng nói: "Xuyên Tử, là đám người Lệ Ngọc Hoàn, mỗi tháng bọn họ đều lên đây tấn công sơn môn, lần này còn đến sớm vài ngày, ta nghĩ là bên ngoài kia đang có một gã Phi Thăng Cảnh viện trợ bọn họ, chúng ta phải làm sao đây?"
"Ha ha, không cần lo, lần này ta sẽ cho bọn thấy biết thế nào là có đi mà không có về, dám bắt nạt nữ nhân và bằng hữu của Dương Bách Xuyên ta, ta thấy Thái Huyền Tông này cũng nên diệt vong rồi." Dương Bách Xuyên không quan tâm chút nào.
Chưa nói đến thực lực hiện tại của bản thân hắn thế nào, chỉ cần có một Chuột Vương và Ba Vạn Chuột Yêu Ngũ Hành tộc ở bên cạnh là đủ rồi.
Xem ra Lâu Hải Đường vẫn còn hơi lo lắng, bên ngoài có một Đại thừa trung kỳ, hai Đại Thừa hậu kỳ và một Phi Thăng Cảnh sơ kỳ tồn tại đấy.
Mà số người có thể xuất thủ bên phe bọn họ chỉ có nàng ta và Dương Bách Xuyên, vả lại, nàng ta là Đại Thừa trung kỳ đỉnh phong, cùng lắm chỉ có thể đối phó với một Đại Thừa hậu kỳ. Còn tu vi của Dương Bách Xuyên là Đại Thừa sơ kỳ, Lâu Hải Đường rất lo lắng Dương Bách Xuyên không phải là đối thủ của bất kỳ người nào ở đây.
Về phần Chuột Vương thì có thể sánh ngang với Phi Thăng Cảnh, nhưng theo Lâu Hải Đường thấy cũng chỉ có thể không chế một tu sĩ Phi Thăng Cảnh.
Giữa hai bên có sự chênh lệch rất lớn cả về chất lượng và số lượng, cho nên Lâu Hải Đường rất lo lắng, trong lòng nàng ta suy nghĩ, bằng bất cứ giá nào nàng ta cũng phải luyện hóa được hai tên, dù sao nàng ta cũng không muốn Dương Bách Xuyên bị thương.
Đương nhiên là rất mạo hiểm, cho nên Lâu Hải Đường vừa định nói, nếu không được thì rút lui trước, quay về tìm viện binh tới rồi tính tiếp...
Nhưng vào đúng lúc này, sau đó Dương Bách Xuyên chỉ ném ra một câu nói: "Tiểu tỷ tỷ, chăm sóc tốt cho đám người Thu nhi, phần còn lại cứ giao cho ta và Chuột Vương."
Vừa dứt lời, hắn đã phất tay, trực tiếp mở đại trận hộ sơn ra rồi bay ra ngoài.
"Xuyên Tử..."
Lâu Hải Đường tức giận dậm chân, nhưng Dương Bách Xuyên đã bay ra khỏi đại trận sơn môn rồi biến mất tăm mất dạng.
Trong mắt Lâu Hải Đường, Dương Bách Xuyên cùng lắm chỉ là một người có tu vi Đại Thừa sơ kỳ, cho dù hắn có thể chiến đấu vượt cấp chống lại Đại Thừa trung kỳ hay thậm chí là Đại Thừa hậu kỳ thì cũng chết no rồi, nhưng đối phương có tận bốn người!
Nàng nóng nảy dậm chân nói: "Kẻ thù đấy."
Lập tức, nàng ta vội vàng dặn dò Ngô Mặc Thu và huynh muội Hoàng Phủ: "Các ngươi đừng ra khỏi sơn môn, cứ đợi ở đây đi."
Vừa dứt lời, nàng ta đã vội vàng đuổi theo...
Ngô Mặc Thu cũng quay sang nói với huynh muội Hoàng Phủ: "Các ngươi chờ ta ở đây, ta đi gặp tiên sinh..."
Sau khi nói xong, nàng trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Huynh muội Hoàng Phủ bị bỏ lại ở sơn môn, chỉ biết nhìn nhau rồi cười khổ, thật ra làm sao hai huynh muội bọn họ không muốn xông ra chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!