Đây là phương pháp khai mở Đại trận Hộ Sơn mà Lý Phượng Ngọc đã truyền lại cho hắn năm ấy, hắn sẽ dùng cách này để mở đường xông vào.
“Ầm…”
Một âm thanh trầm đục vang lên, Đại trận Hộ Sơn hé mở.
Dương Bách Xuyên bước từng bước tiến vào đại trận.
Chuột Vương ra lệnh cho ba nghìn tộc nhân chuột ở yên tại chỗ dưới lòng đất chờ lệnh, còn mình thì theo chân Dương Bách Xuyên vào Tinh Thần Môn.
***
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên đặt chân vào Tinh Thần Môn, từng luồng ánh sáng xuyên qua khoảng không mà tới.
Hắn bỗng thấy nhẹ lòng, chỉ cần người vẫn còn là được rồi.
“Sư tổ…”
“Sư tổ…”
“Tiên sinh…”
“Đại ca…”
Từng giọng nói thân quen truyền vào tai, Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Đi đầu chính là chín cô gái Lý Ngọc Phong, Thương Vũ Tình…
Cả Ngô Mặc Thu, Hầu Đậu Đậu, tiểu Phượng Hoàng cũng xuất hiện.
Tính ra thì từ lúc hắn rời khỏi Tinh Thần Môn tới bây giờ đã hơn chín mươi năm…
Thế nên khi hai bên gặp lại, trái tim cũng thình thịch liên hồi.
Ngô Mặc Thu chạy nhanh như bay nhào vào lòng Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, chàng đã về rồi, hu hu…”
Dương Bách Xuyên ôm Ngô Mặc Thu, vỗ về an ủi.
“Tướng công…”
Ngay sau đó, hai cô nương Thương Vũ Tình và Thương Vũ Hoan cũng đâm đầu chạy tới, họ mặc kệ Ngô Mặc Thu đang nằm trong lòng Dương Bách Xuyên mà trực tiếp nhào lên người hắn, vừa hô vừa khóc nức nở.
Trong số chín cô nàng lúc trước, chỉ có hai cô nương này được tên họ Dương nào đó lấy làm vợ, giờ hơn chín mươi năm mới gặp lại, nhớ đến phát khóc cũng là bình thường.
Về phần Hầu Đậu Đậu, tiểu Phượng Hoàng, Lý Phượng Ngọc và bảy cô gái khác thì ngại ngùng đứng nép sang một bên, thật ra mấy người họ đã biết quan hệ giữa Thương Vũ Tình, Thương Vũ Hoan và Ngô Mặc Thu với tên họ Dương nào đó từ lâu rồi.
Chỉ là trong mắt của bảy cô gái còn lại vẫn không kiềm được mà hiện lên cảm xúc hâm mộ và ghen tị.