Dương Bách Xuyên trở nên bối rối. Trước đây khi Liễu Linh Linh nói rằng hắn chết rồi, hắn đã kiểm tra và thấy rằng trong cơ thể mình trống không, tất cả đều biến mất.
Nhưng giờ đây tất cả đã trở lại.
Dương Bách Xuyên ngơ ngác, chẳng phải Linh Linh đã nói là U Minh Giới không thể tu luyện sao?
Chuyện này là thế nào?
Từng câu hỏi hiện ra trong lòng Dương Bách Xuyên.
Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: "Thằng nhóc thúi, tất cả chỉ là hư ảo thôi, con vẫn đang độ kiếp đấy, cuối cùng cũng tỉnh lại..."
"Sư phụ?" Dương Bách Xuyên bất giác gọi sư phụ, sau đó tất cả hình ảnh trong ký ức càng lúc càng rõ ràng...
"Thằng nhóc thúi, Tâm Ma Kiếp Thất Cửu thứ bảy và Huyễn Cảnh Kiếp thứ tám cùng rơi xuống người con, bây giờ con vẫn chưa hiểu hả?
Nếu không phải trong lòng con trào dâng nỗi nhớ con cái và người thân, bộc phát cảm xúc không cam lòng, thì vi sư không có cách nào phá vỡ ảo cảnh che mắt. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!" Vân Thiên Tà thở dài thườn thượt.
Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên đã hiểu đôi chút.
"Sư phụ... ý người là con cùng độ Tâm Ma Kiếp và Huyễn Cảnh Kiếp?" Dương Bách Xuyên hỏi lại.
"Bằng không con nghĩ sao? Vi sư cũng không ngờ Tâm Ma Kiếp và Huyễn Cảnh Kiếp lại cùng rơi xuống người con, uy lực vô tận. Hai kiếp hợp làm một, không chỉ tạo nên ảo cảnh tâm ma mênh mông khổng lồ, mà ngay cả tâm hồn con cũng bị ảo cảnh che mắt. Đây cũng chính là nguyên nhân ban đầu con thấy Tử Phủ của mình biến mất, cũng không liên lạc được với vi sư."
Thật ra con ở trong thiên kiếp, Tử Phủ các thứ vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là con bị ảo cảnh che mắt nên không nhìn thấy mà thôi. Bây giờ đã ổn rồi, nếu hôm nay con không nhớ về người thân và con cái khiến trong lòng xuất hiện vết nứt, thì vi sư cũng chẳng có cách nào đánh thức con...
Thằng nhóc thúi nhà con cũng chẳng nghĩ mà xem, con độ thiên kiếp Cửu Cửu, hơn nữa hiện tại con cũng là tu sĩ cấp cao, nếu thật sự độ kiếp thất bại thì dưới thiên kiếp Cửu Cửu, kết cục chỉ có thể là hồn bay phách tán, làm sao có thể trở thành u linh gì đó, xuất hiện ở U Minh Giới chứ?" Vân Thiên Tà giải thích.
Dương Bách Xuyên vẫn còn nghi vấn: "Nhưng... nhưng Linh Linh... và U Minh Giới này quá chân thật, núi sông nơi đây đều là thật mà?"
Vân Thiên Tà mắng ngay và luôn: "Thằng nhóc thúi, đây là chỗ đáng sợ khi Tâm Ma Kiếp của thiên kiếp Cửu Cửu kết hợp với ảo cảnh. Cả Liễu Linh Linh lẫn U Minh Giới đều là nơi sâu thẳm trong tim con tưởng tượng ra, tâm ma sẽ lợi dụng huyễn tưởng trong lòng con để tạo ra một thế giới vô cùng chân thật.
Vi sư hỏi con nhé, có phải năm xưa sau khi Liễu Linh Linh chết, con đã từng tưởng tượng Liễu Linh Linh sống sót ở U Minh Giới không? Có phải U Minh Giới trong lòng con có khung cảnh như vậy không?"
Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên bỗng ngây ra như phỗng. Hắn nhìn thế giới này, đúng là U Minh Giới mà hắn vẫn luôn giả tưởng.
"Vậy tức là... Linh Linh nàng nàng nàng..." Dương Bách Xuyên dùng ánh mắt ngổn ngang cảm xúc nhìn Liễu Linh Linh đang ôm thú nhỏ giống nhỏ chơi đùa, trong đầu nói chuyện với sư phụ mà giọng cũng lắp bắp.
"Haiz... Đứa ngốc này... Tất cả đều là ảo cảnh, Liễu Linh Linh này là tâm ma lớn nhất trong lòng con. Nàng là Liễu Linh Linh chân thực nhất trong lòng con, nhưng lại là tâm ma lớn nhất của con..." Vân Thiên Tà thở dài nói.
Cõi lòng Dương Bách Xuyên thoáng run lên. Hắn nhìn Liễu Linh Linh đang chơi với thỏ, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cuối cùng hắn đã hiểu ra tất cả. Hắn hít sâu một hơi rồi hỏi sư phụ: "Sư phụ ơi... người... người nói xem trên đời này có U Minh Giới không? Liệu có phải linh hồn của Linh Linh đang ở U Minh Giới chân chính không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!