Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng tay Tước Nhi đang run rẩy, hắn hơi ngạc nhiên, có phải hắn vừa nói sai gì không?
Nơi này là núi Vạn Yêu, thân phận của hắn hiện tại là yêu tộc, là tộc Linh Dương, là một yêu y.
Nhưng vừa rồi hắn nói với Tử Hoàng là “Tử Hoàng mời người ta vào đi”, theo lí thuyết mà nói thì nên nói là mời yêu vào, hoặc mời đại vương nào đó vào.
Từ ngữ “đại vương” này phổ biến khắp núi Vạn Yêu, ở nơi nào cũng có thể dùng được, có thể là cách gọi kính trọng, cũng có thể là kính từ...
Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ câu mời người ta vào của mình có chút không đúng hoàn cảnh, từ người chỉ phù hợp với tộc người, không thích hợp dùng trong tộc yêu.
Dương mỗ rõ ràng đang chột dạ, nhưng hắn cũng không thể vớt lại lời mình vừa lỡ nữa.
Cũng may lúc này ở cửa chính xuất hiện một nam tử cơ bắp, đó chính là Khổng Minh, phủ chủ thành Tây.
...
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khổng Minh vừa vào vừa nhìn hắn không chớp mắt, hắn ta bước nhanh về phía trước, nét mặt có chút sợ hãi, thậm chí còn có chút cẩn trọng.
Dương mỗ nghĩ rằng người tên Khổng Minh này có phải gặp bệnh gì nặng, thấy thần y là hắn nên quá kích động chăng?
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên lại không phát hiện ra rằng, khi hắn nhìn về phía Khổng Minh thì Tước Nhi cũng đang đánh giá Khổng Minh, đồng thời nàng ta còn lắc đầu ở biên độ nhỏ không thể nhận ra được.
Một giây sau, Khổng Minh hoảng sợ lùi về sau, hắn ta ôm quyền nói: “Gặp qua thần y... Mạo muội đến chơi, mong ngài thứ lỗi.”
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng đã chẩn bệnh xong cho Tước Nhi, thấy Khổng Minh khách sáo như vậy, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn, dù sao Khổng Minh này ở ngoài cũng là một trong những thành chủ của thành Vạn Yêu, thành chủ một phương lại khách sáo với một yêu y như hắn thế này là một chuyện tốt.
“Khổng đại vương có lòng, không tiếp đón từ xa được, tiểu yêu nên đến bái kiến ngài mới đúng, không ngờ đại vương lại đích thân tới, đúng là khiến Yêu Y quán bồng tất sinh huy mà, mời ngài ngồi.” Dương mỗ mời Khổng Minh ngồi, ngoài miệng cũng khách sáo vài câu.
‘Không không không, thần y có công với thành Vạn Yêu, thân là phủ chủ thành Tây của thành Vạn Yêu, lẽ ra ta phải đến bái kiến mới đúng, thần y ngươi tiếp tục đi, xem bệnh quan trọng hơn, hôm nay ta đến để biết đường mà thôi, ngươi tiếp tục đi, đừng bỏ lỡ thời gian khám bệnh...”
Khổng Minh vô cùng khách sáo, khách sáo đến mức Dương Bách Xuyên không thể thích ứng được.
Nhưng lúc này hắn đang chẩn bệnh cho Tước Nhi, nói cho cùng nên tập trung vào Tước Nhi mới đúng.
Chẩn bệnh đã hoàn thành, hắn ra hiệu cho Khổng Minh ngồi tạm rồi để Hùng Bất Nhị tiếp đón.
Dương Bách Xuyên lưu luyến không rời thu tay lại, hắn nhìn về phía Tước Nhi.
“Thần y không biết tình trạng của tiểu nữ như thế nào sao?” Dương Bách Xuyên còn chưa lên tiếng thì Tước Nhi đã nói.
Dương Bách Xuyên nhìn Tước Nhi: “Cơ thể Tước Nhi cô nương không có vấn đề gì, về phần gặp khó khăn trong quá trình tu luyện, ta cũng không phát hiện kinh mạch có bất kì vấn đề gì...”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!