Theo Dương Bách Xuyên thấy, Chuột Vương chia sẻ bí mật lớn nhất của lão ta cho hắn là bởi vì trong lòng cho rằng bí mật này sẽ không bị truyền ra ngoài, điều kiện tiên quyết là lão ta nghĩ sẽ không có chuyện đó.
Đối với suy nghĩ của Chuột Vương, Dương Bách Xuyên thấy rằng lão ta đang khống chế mình, hoặc là không để cho mình mở miệng, hoặc là diệt khẩu.
Đây mới là nguyên nhân Dương Bách Xuyên ngắt lời Chuột Vương. Người xưa có câu, biết càng nhiều càng nguy hiểm, chính là đạo lý này.
Nhưng mà trong nụ cười gian xảo của Chuột Vương đã có cảm giác đạt được âm mưu nên lão ta không hề để ý việc ngắt lời của Dương Bách Xuyên.
Nghe Chuột Vương cười ha ha nói chuyện, Dương Bách Xuyên vội vàng chuyển đề tài, nói: “Đạo hữu yên tâm, ta là Y sư, tất nhiên sẽ dốc hết sức chữa bệnh cho đạo hữu.”
Chuột Vương nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, nói: “Ngươi lại đây xem đi.”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên đứng lên đi về phía Chuột Vương, đến trước giường ngọc của Chuột Vương, lúc này, Dương Bách Xuyên mới thấy Chuột Vương từ từ ngồi dậy.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên trợn to mắt nhìn, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chuột Vương cứ nằm lì ra đó mà không đứng dậy, thì ra là có nguyên do.
Chỉ thấy bụng của Chuột Vương phồng lên rất to, rõ ràng chính là dáng vẻ của phụ nữ mang thai đang chờ sinh.
Lượng tin tức này đúng là lớn quá rồi.
Chuột Vương là một chuột già giống đực, sao có thể mang thai được?
Nhưng trông bụng của lão ta chính là dáng vẻ của phụ nữ mang thai.
Dương Bách Xuyên trợn to mắt nhìn, còn Chuột Vương thì thở dài, nói: “Y sư, ngồi qua đây sờ thử xem…”
“À…”
Dương Bách Xuyên khẽ rùng mình.
Biến thái chết tiệt, bốn chữ này lập tức nhảy ra.
“Qua đây đi, ngươi phải xem bụng của bổn vương thì mới có thể chẩn đoán bệnh đúng chứ? Cách xa như vậy thì kiểm tra thế nào?” Chuột Vương thúc giục.
“A… Không, không phải… Tới ngay đây…” Đạo tâm của Dương Bách Xuyên hỗn loạn, nhưng hắn cũng biết Chuột Vương nói không sai, hắn cần đến chẩn đoán bệnh tình mới được.
Trong lòng hắn thầm nói: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều rồi, một con chuột già giống đực chắc là sẽ không mang thai đâu.”
Dương Bách Xuyên thấp thỏm, đặt mông ngồi xuống giường ngọc, giơ tay ra bắt mạch kiểm tra cho Chuột Vương.
Y tu y đạo cũng giống như bác sĩ bình thường chẩn đoán bệnh vậy, bọn họ kiểm tra bệnh tình cũng cần thông qua bắt mạch, nhưng mà lại là dùng chân khí để kiểm tra mới càng chính xác rõ ràng hơn.
Lúc này, sau khi Dương Bách Xuyên đặt tay lên móng vuốt lông xù của Chuột Vương, khóe mắt hắn đột nhiên phát hiện vẻ mặt lúc này của Chuột Vương vô cùng quái dị.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại đổ mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn Chuột Vương.
Hắn nhìn thấy bốn chữ… dịu dàng tình cảm trong ánh mắt của Chuột Vương.
Điều này khiến cả người Dương mỗ đổ mồ hôi lạnh, nổi da gà.
Hắn cúi đầu, mau chóng bắt mạch kiểm tra và nói: “Ta… Ta ta… Ta phải dùng chân khí kiểm tra, mong đạo hữu phối hợp.”
“Tiểu hữu cứ việc làm.” Câu trả lời của Chuột Vương và sự ngang ngược lúc trước cứ như là hai người khác nhau.
Nhưng Dương Bách Xuyên nghe thật sự quá ma tính, không ngừng khiến hắn lạnh run người.
Mẹ nó quá ma tính…
Hắn hít sâu một hơi, ổn định nội tâm đang lộn xộn, bắt đầu vận chuyển chút chân khí truyền vào thuận theo móng vuốt của Chuột Vương…
Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên buông tay ra giống như điện giật vậy, trong lòng thật sự bị làm cho chấn động.
Hắn… vậy mà kiểm tra được Chuột Vương thật sự có hỉ mạch.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cảm thấy thế giới quan của bản thân vỡ vụn rồi.
ĐM… Sống lâu thì cái gì cũng gặp a a a a!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!